Tôn Thất Thái kinh dị đứng nhìn cái bóng mờ nhạt trong suốt vừa mới hình thành trước mặt, trong lòng hắn lúc này không biết là đang mang cái cảm xúc gì, không phải là sợ hãi, cũng không phải vui buồn gì cả. Mà là lúc này trong đầu hắn chỉ có hai từ để diễn tả cái bóng trước mặt này đó là “ Kinh Diễm “ một hồn ma kinh diễm “ mẹ kiếp chết ra ma rồi mà vẫn đẹp yêu nghiệt như vậy “
Hắn ngơ ngẩn nhìn cái bóng cô gái mờ mờ nhạt nhạt trước mặt, tuy chỉ là một cái bóng trắng trong suốt, nhưng cũng đã thể hiện đầy đủ ngũ quan, phân cách rõ ràng từng bộ phận trên cơ thể bao gồm cả quần Áo, hay nói một cách khác là trông cô gái này hiện tại không khác gì một người bình thường cả. Chỉ khác là toàn thân cô từ trên xuống dưới đều hơi mờ nhạt một chút, quanh người lượn lờ khói trắng toàn thân lơ lửng trên không, váy dài phủ kín chân, mà nhìn tình huống hiện tại sợ là cô gái này cũng không có chân. Hay nói một cách khác là chân không có chạm đất, mà là đứng trên một đám khói trắng trôi nỗi bồng bềnh cách mặt đất chừng 15 cm. Gần bằng chiều cao của một đôi giày cao gót.
Tôn Thất Thái nhìn chằm chằm vào cái hồn ma nữ xinh đẹp này, cứ đứng yên bất động không thốt lên lời nào. Đúng vào lúc này “ cạch “ cửa phòng tắm mở ra, Thùy Tiên vừa ngẩng đầu bước ra ngoài thì hoảng sợ cả kinh hét lên chói tai…
---- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa… Maaaaa…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074678/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.