Buổi sáng ngày hôm sau Tôn Thất Thái tỉnh dậy dưới những ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt hắn, hắn nheo mắt đưa tay lên xoa xoa trên đầu, cảm giác lân lân khiến hắn khó chịu, rồi nhìn ra hướng cửa phòng gọi to..
--- Tô An… Cậu đâu rồi..?
Tiếng gọi của hắn vừa dứt, ngoài cửa lập tức có tiếng bước chân chạy vội mở cửa chạy vào…
-+- Thiếu gia, cậu tĩnh rồi sao… Cậu có sao không, có thấy khó chịu ở đâu không...? Tô An nhìn Tôn Thất Thái lo lắng hỏi.
--- Tôi không sao… Vẫn cảm thấy rất khỏe… Còn Thùy Tiên nó thế nào rồi…? Tôn Thất Thái vẫn nhăn mặt xoa đầu hỏi Tô An… Hắn nghĩ có lẽ đây là do ảnh hưởng của vụ nổ để lại, trong lòng hắn buồn bực, thề nhất định phải tìm cho ra kẻ nào đã ám hại mình.
Tô An nghe hắn hỏi như vậy thì cảm thấy kì quái, đứng gãi gãi đầu khó hiểu, hắn nghỉ thiếu gia nhà mình liệu có phải đã hỏng đầu rồi không. Đáng lẽ là nên hỏi Lâm Ngọc Liên mới đúng chứ, mặt dù khó hiểu nhưng hắn vẫn trả lời.
--- Thiếu gia, tiểu thư không sao cả, vẫn ổn… Chỉ là vợ của thiếu gia hiện tại vẫn còn chưa tĩnh… Tối qua cô ấy đỡ cho cậu ba mũi tên của sát thủ, nên hiện tại bị thương rất nặng, hôn mê còn chưa tỉnh lại nữa…!
--- Vợ… Lâm Ngọc Liên… Cậu đang nói sản hả Tô An… Còn chưa tỉnh ngủ hả...? Còn cái gì mà mũi tên với sát thủ nửa..? --- Tôn Thất Thái nghe Tô An nói mà tưởng thằng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074674/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.