Năm vạn năm trước...
Trên một đỉnh núi cao chọc trời, mây trắng lượng lờ. Có ba người đang đứng ở trên đó, xung họ có vô số thi thể nằm trên đất, máu thịt ngổ ngang giống như một bãi tu la nhuộm đỏ tầng mây.
--- Băng Lang Vương mau dừng lại ngài điên rồi sao.? Mau dừng lại đi Mị Liên đã chết rồi...!
Một nam tử đầu tóc rồi bời toàn thân dính đầy máu, Áo quần trên người thì rách nát be bét. Hắn đang gắng gượng áp chê thương thế trên người, nhìn về phía một nam tử khác đang quỳ gối trên mặt đất ôm một thi thể nữ nhân trên tay mà la lớn.
--- Ha ha ha hảaaaaaaaaaa..... Tại ta tất cả là tại chấp niệm của ta đã hại nàng mất mạng.... Ta đã vì Cửu Thần Thiên Tâm mà giết không biết bao nhiêu Thần Linh... Phá hủy không biết bao nhiêu Thần Vực... Đến cuối cùng vật thì còn chưa đạt được bây giờ lại hại thêm nàng vì ta mà mấtbỏ mạng... Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...!
Băng Lang Vương Ngửa mặt lên trời cười thê lương, trong lòng đau đớn tột cùng, hắn hét lớn một tiếng vang vọng khắp một vùng mây trời.
--- Băng Lang Vương ngài hãy để cho nàng an tâm ra đi đi.... Đừng cố chấp nữa hồn phách của nàng đã tiêu tán hết rồi không còn hi vọng nào đâu...!
Nam tử kia trên khuôn mặt đầy máu hiện rỏ sự tiết hận, chảy xuống hai dòng nước mắt nói...
--- Mộc Linh lát nữa ngươi hãy lập tức mang nàng rời khỏi nơi này... Từ nay về sau ở trước mặt nàng cũng đừng bao giờ nhắc đến ba chữ Băng Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074665/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.