Chương trước
Chương sau
"Đã trở về, nhưng căn cứ đã bị công phá, nhân loại lui về trái đất, phong tỏa vết nứt không gian, ta không có cách nào trở về." Diệp Thiên bất đắc dĩ nói.

"Bị công phá sao, cũng không nằm ngoài dự kiến!" Nguyệt Đế cũng không có một chút kinh ngạc nào, phảng phất như đã dự liệu được tất cả những thứ này.

"Nguyệt Đế, rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì, chẳng lẽ không thể giết chết được con hung thú Đế Cấp nắm giữ thiên phú linh hồn kia?" Diệp Thiên hiếu kỳ hỏi.

"Không!" Nguyệt Đế ngưng trọng nói: "Chúng ta vào lúc tập kích đã giết chết nó, thậm chí còn chém giết mấy chục con hung thú Đế Cấp, gần như đã sắp giết sạch đám hung thú Đế Cấp ở bên trong toà sơn cốc! Nhưng mà lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Huyết Nhãn Vu Đế bỗng nhiên bị một con hung thú xuất hiện giết chết, ta cũng bị một kích của nó đánh cho trọng thương, tất cả Đế Cấp bị đánh tan tác."

"Huyết Nhãn Vu Đế đã chết?" Diệp Thiên quả thực đã bị sốc, Huyết Nhãn Vu Đế chính là người thành lập Vu Thần Điện a, dĩ nhiên lại chết trận!

"Đó là con hung thú gì?" Diệp Thiên hỏi.

"Không rõ ràng!" Nguyệt Đế lắc đầu nói: "Con hung thú kia có hình thể cực kỳ to lớn, đoán chừng dài 3000 mét, đột nhiên lao ra từ dưới đất, chỉ vẻn vẹn dùng một cái đuôi liền quật chết Huyết Nhãn Vu Đế, dùng một cái móng vuốt liền giết chết mười mấy vị Đế Cấp, mà ta nếu như không có một kiện chí bảo phòng ngự được móng vuốt của nó, chỉ sợ cũng đã chết. Từ bề ngoài của nó, con hung thú này có lẽ có quan hệ với long, coi như không phải là long chân chính, cũng là Long thú nắm giữ huyết mạch Long tộc hoặc là Á Long!"

"Long?" Diệp Thiên đối với việc thế giới hung thú có long cũng không kỳ quái, tiểu Huyết chính là một ví dụ.

"Da dẻ của con hung thú kia có màu gì?" Diệp Thiên hỏi.

"Màu đen!" Nguyệt Đế nói ra.

Diệp Thiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu như là màu đen mà nói, vậy sẽ không có quan hệ gì với tiểu Huyết, hắn chỉ sợ con hung thú kia là đồng tộc với tiểu Huyết, như vậy sẽ rất khó xử lý.

Hắn có tình cảm rất tốt với tiểu Huyết, cũng không muốn chém giết đồng tộc của tiểu Huyết.

"Nguyệt Đế, phải làm sao bây giờ, còn có thể trở về hay sao?" Diệp Thiên hỏi.

Nguyệt Đế lắc đầu nói: "Tạm thời sẽ không có cách nào trở về, nếu như vết nứt không gian đã bị phong toả mà nói, trong một thời gian ngắn sẽ không thể mở ra, nếu không để cho đám hung thú xông vào trái đất, hậu quả sẽ khó mà lường được. Vì vậy chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước, ta cũng không biện pháp gì tốt."

"Nếu như con hung thú kinh khủng kia tiến hành công kích trận pháp mà nói, chỉ sợ nhân loại sẽ không ngăn được a?" Diệp Thiên có một chút lo lắng.

"Yên tâm đi, căn cứ Trung Hải cũng có át chủ bài a, con hung thú kia muốn đánh bại nhân loại cũng không dễ dàng như vậy, ví dụ như vết nứt không gian còn chưa bị hung thú công phá là minh chứng tốt nhất!" Nguyệt Đế nói ra.

"Át chủ bài? Đó là gì?" Diệp Thiên vô cùng hiếu kỳ.

"Tháp Chiến Thần!" Nguyệt Đế mở miệng nói.

"Tháp Chiến Thần?" Diệp Thiên nhớ tới Tháp Chiến Thần thần bí đến cực điểm ở căn cứ Trung Hải, hắn vẫn một mực cho rằng đó là chí bảo phụ trợ tu luyện, chẳng lẽ còn có thủ đoạn khác hay sao?

"Ngươi mặc dù là thành viên chính thức của Tháp Chiến Thần, nhưng lại có rất ít quyền hạn, một khi quyền hạn tăng tới một mức độ nhất định, sẽ có thể phát động một lần công kích của Tháp Chiến Thần, trước mắt trong nhân loại chỉ có ba người nắm giữ loại quyền hạn này, một người là Chiến Phủ Đại Đế, một người là Tần Tông Tần Đế, người còn lại là Chiến Long Đại Đế, vị Chiến Long Đại Đế này vẫn một mực thủ hộ Tháp Chiến Thần, hắn có thực lực tiếp cận với Chiến Phủ Đại Đế. Ba vị Đại Đế này nắm giữ ba lần cơ hội khởi động Tháp Chiến Thần công kích, có lẽ đã đánh cho con hung thú kia bị thương nặng!" Nguyệt Đế nói ra.

"Thì ra là thế!" Diệp Thiên hiểu rõ.

Khó trách được con hung thú có thực lực kinh khủng kia chỉ có thể phá huỷ căn cứ ở đây, nhưng không thể xông vào trái đất, nguyên lai là nhân loại còn có con át chủ bài Tháp Chiến Thần a!

"Nguyệt Đế, sau khi sử dụng hết ba lần cơ hội, chắc là vẫn có thể dùng lại chứ?" Diệp Thiên lại hỏi.

"Không sai, có thể sử dụng một lần nữa, nhưng phải đợi 10 năm nữa. Lần trước sử dụng, chính là vào 20 năm trước, hung thú tiến hành đánh vào trái đất, sau đó 10 năm nhân loại có thể đánh lui đám hung thú, là bởi vì đã dùng 3 lần cơ hội này, mà hiện tại Tháp Chiến Thần đã khôi phục lại ba lần cơ hội, lúc này mới có thể đánh lui con hung thú kinh khủng kia!" Nguyệt Đế nói ra.

"Nhất định phải nhanh chóng trở nên cường đại a!" Diệp Thiên âm thầm nói.

Nếu như nhân loại bây giờ đã sử dụng hết ba lần cơ hội, vậy sẽ rất khó ngăn cản được đám hung thú, chiến trường tất nhiên sẽ chuyển tới trái đất, như vậy sẽ quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận chiến trường sẽ kéo dài tới căn cứ Trung Hải.

"Tu luyện!" Diệp Thiên hạ quyết định.


Nhưng vào thời điểm hắn chuẩn bị tu luyện, Nguyệt Đế lại mở miệng nói: "Diệp Thiên, ngươi có muốn tiến vào Nguyệt Thần Các tu luyện hay không?"

"Nguyệt Thần Các?" Diệp Thiên nghi hoặc: "Hiện tại chúng ta cũng không trở về căn cứ Trung Hải được, làm như thế nào để tiến vào Nguyệt Thần Các?"

"Nguyệt Thần Các kỳ thật luôn ở trên người của ta, Nguyệt Thần Các ở Nguyệt Thần Tông kỳ thật chỉ là một tòa kiến trúc thông thường mà thôi, dùng để che mắt giấu tai người khác!" Nguyệt Đế tuỳ tiện nói ra bí mật.

"Nguyệt Thần Các ở trên người của cô! ! !" Diệp Thiên kinh ngạc.

"Tại sao cô lại tốt với ta như vậy?" Diệp Thiên có một chút hiếu kỳ.

Lúc này, Nguyệt Đế có một chút do dự, sắc mặt đột nhiên trở nên phiếm hồng.

"Không có gì, chẳng qua là do ta cảm thấy hữu duyên mà thôi!" Nguyệt Đế nói như thế.

"Hữu duyên?" Diệp Thiên đối với cái thuyết pháp này có một chút không tin, hơn nữa tại sao hắn lại cảm thấy Nguyệt Đế có chút thẹn thùng, dường như là tư thái của tiểu nữ nhi.

Đây là Nguyệt Đế sao?

Nhưng mà, Diệp Thiên không biết là, cái gọi là hữu duyên này cũng không phải là duyên bình thường, mà là nhân duyên.

Nguyệt Đế đã từng thu hoạch được truyền thừa văn minh cổ Nguyệt Tông, bên trong truyền thừa Nguyệt Tông có một kiện chí bảo —— Bảo Ngọc Nhân Duyên, phàm là người luyện hóa Bảo Ngọc Nhân Duyên đều có thể cảm ứng được nhân duyên tương lai của mình.

Mà sau một lần Diệp Thiên nhìn thấy Nguyệt Đế từ bên ngoài trở về căn cứ, Nguyệt Đế cũng chú ý tới hắn, liền từ Bảo Ngọc Nhân Duyên cảm ứng được Diệp Thiên chính là nhân duyên của nàng.

Chính là bởi vì như thế, nàng mới cho phép Diệp Thiên hiệp trợ bản thân.

Nếu không nàng sẽ không có khả năng để cho Diệp Thiên hiệp trợ bản thân, cho dù nhiệm vụ thất bại, nàng cũng không cho phép người khác cầm tay của mình.

Đám người Chiến Phủ Đại Đế nhận ra tính tình của Nguyệt Đế đại biến, chính là bắt nguồn từ chuyện này.

Chỉ là đám người Chiến Phủ Đại Đế lại không biết về Bảo Ngọc Nhân Duyên, cho nên mới vô cùng khiếp sợ.

Đương nhiên Nguyệt Đế cũng không nói những chuyện này, cũng không tiện nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.