Chương trước
Chương sau
Sau đó, Diệp Thiên bắt đầu tiến hành chỉnh lý bảo vật bên trong hai cái Túi Trữ Vật, nhưng bảo vật có giá trị tương đối đắt đỏ thì đều vụng trộm ném vào không gian tùy thân, những vật khác thì bỏ vào bên trong một cái Túi Trữ Vật, còn một cái Túi Trữ Vật trống không thì bỏ vào trong ngực, chỉ đeo một cái Túi Trữ Vật ở bên ngoài.

Mà Nhạc Linh thì lại tiến hành làm ra từng tầng bảo hộ cho Hỏa Linh Thiên Phú Thảo, sợ làm tổn hao dược hiệu của Hỏa Linh Thiên Phú Thảo.

Hai người sau khi chỉnh lý đồ đạc xong, liền tiếp tục đi tới.

Trên đường đi, Nhạc Linh rốt cục không nhịn được nói: "Diệp Thiên, ta không muốn tiếp tục tìm kiếm bảo vật nữa, Hỏa Linh Thiên Phú Thảo đối với Nhạc gia chúng ta quá mức trọng yếu, ta muốn đi ra ngoài trước. Dù sao thì ở trong bí cảnh cũng quá nguy hiểm, nói không chừng sẽ gặp phải nguy cơ không thể ngăn cản, ta chết đi không sao cả, nhưng lại không thể làm mất Hỏa Linh Thiên Phú Thảo!"

Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào Nhạc Linh, hắn biết rõ ý nghĩ của Nhạc Linh, đây là một biện pháp ổn thỏa, đi ra ngoài sớm sẽ không gây ra chuyện ngoài ý muốn, về phần những bảo vật khác, Nhạc Linh đã không còn sự quan tâm.

"Được, ta sẽ đưa cô ra ngoài! Nhưng ta sẽ không ra ngoài! Ta sẽ đợi hết thời gian quy định mới ra ngoài!" Diệp Thiên nói.

"Đó là chuyện đương nhiên, lấy thực lực của ngươi thì chỉ cần không trêu chọc những hung thú nghịch thiên cùng với mấy người Vân Phong bên trong bí cảnh, thì cơ bản sẽ không có nguy hiểm quá lớn!" Nhạc Linh tỏ ra là đã hiểu.

Dù sao nàng cũng không thể yêu cầu Diệp Thiên từ bỏ thời gian còn lại để đi ra ngoài cùng với nàng, chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Mà Diệp Thiên lưu lại ở bên trong bí cảnh, hoàn toàn có thể thu hoạch được nhiều chỗ tốt hơn, cho dù là ai cũng không chê mình có nhiều bảo vật.

Sau khi thương nghị, Diệp Thiên mang theo Nhạc Linh tiến về khu vực vết nứt không gian.

Mà Nhạc Linh không biết là, lúc này Diệp Thiên đã sướng đến phát rồ rồi, hắn đã sớm muốn hành động một mình, nhưng trở ngại cùng với ước định của Nhạc Linh, nên không có cách nào thoát thân.

Hiện tại thì quá tốt, Nhạc Linh chủ động muốn rời khỏi bí cảnh, như vậy hắn liền có thể hoạt động tự do.

Lấy thực lực của hắn, ở bên trong bí cảnh có thể tự do hoạt động, tốc độ thu hoạch tài nguyên tuyệt đối sẽ nhanh hơn nhiều. Có lẽ dựa vào lần thu hoạch này, đủ để chèo chống cho hắn và em gái tu hành mấy năm.

Hai ngày sau, Diệp Thiên rốt cục cũng đưa Nhạc Linh đi tới khu vực vết nứt không gian.

Dọc theo con đường này mặc dù gặp mấy lần nguy hiểm, trong đó có một lần gặp phải một nhóm hung thú đáng sợ, mỗi một con hung thú đều vô cùng cường đại, lực công kích đơn thể đều mạnh mẽ hơn Nhạc Linh.

Một mình Diệp Thiên bảo mệnh là không có vấn đề, nhưng Nhạc Linh lại không được.

Ở dưới sự bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ôm Nhạc Linh chạy trốn. Trải qua lần nguy cơ này, Nhạc Linh đã khẩn trương lại càng thêm khẩn trương, thần kinh cả người đều trở nên căng thẳng.

Sau khi nhìn thấy vết nứt không gian ở trên đỉnh đầu, thần kinh cả người của nàng mới trở nên thư giãn, kém chút nữa đã mệt đến mức ngã xuống đất.

"Nơi này không có ai!" Diệp Thiên kiểm tra một hồi.

Bây giờ còn cách kỳ hạn một tháng rất sớm, những người khác còn đang bận tìm kiếm bảo vật cùng với cơ duyên, tự nhiên sẽ không rời đi sớm như Nhạc Linh.

Nghỉ ngơi nửa giờ, Nhạc Linh đã khôi phục lại, tiến hành cáo biệt với Diệp Thiên: "Diệp Thiên, ngươi ở bên trong bí cảnh hãy cẩn thận một chút, ta sẽ ra ngoài trước!"

"Được!" Diệp Thiên phất tay nói.

Nhạc Linh nhẹ nhàng nhảy một cái, bước vào bên trong vết nứt không gian, cả người trong nháy mắt biến mất không thấy.

Trước khi thu hoạch được thiên phú không gian, Diệp Thiên không cảm ứng được lực lượng không gian vận chuyển, nhưng lúc này hắn lại thấy vô cùng rõ ràng.

Vào thời điểm Nhạc Linh tiến vào vết nứt không gian, có một cỗ lực lượng không gian bao vây lấy Nhạc Linh, đem Nhạc Linh truyền tống ra bên ngoài.

Loại thủ đoạn này, hắn tạm thời còn không có! Nhưng hắn rất tin tưởng, chỉ cần không ngừng tăng cường thiên phú không gian, trong tương lai hắn có thể tuỳ tiện làm được chuyện này.

...

Ở ngoại giới, Nhạc Linh từ bên trong vết nứt không gian đi ra, mà lực lượng ở trong bí cảnh lại không thể ảnh hưởng tới ngoại giới, cho nên Nhạc Linh cũng không bị truyền tống đến nơi khác, mà trực tiếp đi ra từ bên trong vết nứt không gian nguyên bản.

Các Tông Sư của các đại gia tộc liền lập tức phát hiện ra Nhạc Linh.

Vù! Nhạc Bôn là người trước tiên vọt tới, bảo vệ Nhạc Linh.

"Nhạc Linh, ngươi làm sao lại ra sớm như vậy?" Nhạc Bôn nhíu mày hỏi.

"Trưởng lão, ta gặp phải một con hung thú đáng sợ, ta lại trùng hợp cách vết nứt không gian không xa, liền chạy tới phương hướng vết nứt không gian, vì bảo mệnh, chỉ có thể đi ra ngoài sớm! Con hung thú kia có hình thể rất khổng lồ, ta đánh không lại nó." Nhạc Linh bất đắc dĩ nói, bộ dáng tràn đầy sự không cam tâm của nàng đúng là đã lừa được các vị Tông Sư gia tộc khác.

Nguyên một đám Tông Sư ngay lập tức cảm thấy hả hê, nhao nhao trào phúng Nhạc gia vô năng.

"Tiến vào Ngự Phong thuyền lại nói!" Nhạc Bôn mang theo Nhạc Linh đi vào 1 chiếc Ngự Phong thuyền, đó là Ngự Phong thuyền của Nhạc gia.

Sau khi đám Đại Võ Giả tiến vào bí cảnh, những Tông Sư của các đại gia tộc cũng không đi, chính là vì lo lắng có tộc nhân đi ra sớm, sẽ không có ai bảo hộ. Dù sao thì nơi này cũng là hoang dã, thỉnh thoảng sẽ có hung thú đi qua nơi này, bọn hắn nhất định phải bảo hộ cửa vào vết nứt không gian.

Mà vào lúc này, Ngự Phong thuyền không bay ở trên trời, mà đang hạ trên mặt đất, như vậy thì không cần phải duy trì Ngự Phong thuyền, cũng không hao tổn năng lượng.

Tiến vào Ngự Phong thuyền, Nhạc Bôn mở ra trận pháp cách âm trong Ngự Phong thuyền.

"Nhạc Linh, nơi này không có người, mau nói là đã xảy ra chuyện gì, tiểu nha đầu ngươi gạt được người khác, nhưng không lừa được ta, ta có thể cảm ứng được tốc độ lưu thông máu của ngươi chảy rất nhanh, đó chính là biểu hiện khi phi thường kích động." Nhạc Bôn vạch trần.

"Trưởng lão, ngài hãy mời lão tổ đến đi!" Nhạc Linh nói ra một câu khiến cho Nhạc Bôn khiếp sợ.

"Mời lão tổ? Lão tổ có thân phận gì, làm sao có thể tuỳ tiện đến đây, ngươi đã phát hiện ra cái gì?" Nhạc Bôn kinh hãi.

"Hỏa Linh Thiên Phú Thảo!" Nhạc Linh trực tiếp nói ra.

Nàng không sợ Nhạc Bôn tham lam, bởi vì nàng biết rõ Nhạc Bôn có tính tình gì, là một người rất trung thành với gia tộc, hơn nữa lão tổ còn là ông nội của Nhạc Bôn, Nhạc Bôn càng không thể lừa gạt lão tổ.

"Thật sự là Hỏa Linh Thiên Phú Thảo hay sao? Mấy linh?" Nhạc Bôn cũng kích động.

"Tam Linh!" Nhạc Linh trả lời.

"Tam Linh rất hiếm thấy, có thể làm cho cường giả Vương Cấp sinh ra thiên phú Hoả Diễm Yếu hoặc là Thấp, lão tổ không có thiên phú đặc thù, nếu như luyện hóa Hỏa Linh Thiên Phú Thảo, thực lực tất nhiên sẽ tăng vọt, vậy thì địa vị của Nhạc gia chúng ta cũng sẽ tăng vọt theo!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.