Hàn Sâm biết là Phương Cảnh Kỳ đã hiểu lầm ý của hắn, nhưng sau khi hắn nhìn Phương Cảnh Kỳ một lát, chợt cười một cái rồi nói:- Sàn đấu thì tôi thấy rằng chúng ta không cần đi i, không bằng ở trong nhà chơi chút trò chơi nhỏ đi?Tuyết Tịch tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Hàn Sâm, nhưng mà lần này Hàn Sâm không hề nhìn cô.
Hàn Sâm biết rõ loại người như Phương Cảnh Kỳ, nếu như không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Trò chơi nhỏ gì?Phương Cảnh Kỳ cau mày nói.
- Đã từng chơi trò đánh tay chưa?Hàn Sâm cười mà không cười nhìn Phương Cảnh Kỳ nói.
Phương Cảnh Kỳ lập tức nhếch miệng:- Đương nhiên đã từng chơi qua, hoàn toàn không có gì khó khăn.
Trò đánh tay theo như lời Hàn Sâm, chính là một người giữ tay lơ lửng ở giữa không trung, lòng bàn tay đặt ngang úp xuống dưới, người còn lại thì lòng bàn tay ngửa lên trên, tay hai người áp sát vào nhau, sau đó nghĩ cách phân tán sự chú ý của đối phương, thừa dịp bất ngờ lật qua đánh lên mu bàn tay đối thủ.
Đánh trúng thì cứ tiếp tục đánh, mãi cho đến khi đánh hụt mới thôi, đổi lại bàn tay của đối phương xuống phía dưới.
- Tay áp tay đúng là không có gì khó, chúng ta chơi khó hơn một chút đi, đánh không áp tay thì sao?Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Phương Cảnh Kỳ.
- Không thành vấn đề.
Phương Cảnh Kỳ cũng cười.
Trò đánh tay chính là thử thách năng lực phản ứng, Phương Cảnh Kỳ tự nhận có năng lực phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-than-co-nhan/3907025/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.