Chương trước
Chương sau
Ăn sống thì cũng là chuyện rất bình thường, nhưng ăn thịt bò sống thì có hơi kinh khủng, Phương Dạ không khỏi thấp giọng hỏi: “Chú Đạt, ngài Kim Độ có phải là có bệnh gì không?”
Chú Đạt bình tĩnh húp cháo: “Cái gì không thích hợp thì đừng nói, không thích hợp thì đừng nhìn, ăn đồ của mình đi.”
Phương Dạ ngại ngùng nhìn xung quanh, hóa ra những người khác đều tỏ vẻ như đã quen, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Nếu sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ, trong lòng anh đã đặt cho ngài Kim Độ một dấu hỏi lớn.
Sau khi ăn uống no say, cả đội đến trước trạm tiền đồn gần một mặt của Liệt Uyên. Ở đây đã lắp đặt một thiết bị dây kéo khổng lồ. Tổng cộng có hai thang máy. Diện tích rất lớn, lái một chiếc SUV cỡ lớn vào cũng không có vấn đề gì.
Chú Đạt trầm giọng nói: “Có vẻ như ngài Kim Độ đã lấy được tọa độ một thời gian rồi. Những sợi dây kéo này đã được lắp ráp lại mới. Đánh giá theo mức độ bị ăn mòn, thì ít nhất cũng đã qua một hai năm rồi.”
Phương Dạ cười nói: “Đã lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa làm rõ được tình hình bên dưới. Thật là quá kém rồi đó chứ?”
“Bên dưới không thể sử dụng bất kỳ máy móc thiết bị điện tử nào, chỉ dựa vào não người và ghi chú mà muốn nhớ một đống hang động như vậy thật sự rất khó!”
Chú Đạt nói: “Năm đó chú và anh trai đã tìm tòi ở dưới đó cả năm trời mới đạt được một thành quả nho nhỏ. Miễn cưỡng có thể xưng là người dẫn đường, lúc đó cũng không hề đụng phải thổ dân gì cả, hiện tại dưới chắc chắn là có ngàn vạn điều nguy hiểm, có thể sống sót trở ra là đã xem như may mắn rồi, không thể đào tạo người dẫn đường mới cũng là chuyện bình thường mà thôi.”
Phương Dạ lại hỏi: “Chú Đạt, mục tiêu của bọn họ là ở đâu?”
“Bọn họ nhắm vào ốc đảo phía sau Thành Hoàng Kim.” Chú Đạt trả lời: “Thành Hoàng Kim là thành phố cổ có kim tự tháp mà trước đây chú đã nói đến. Sau khi đi qua đó sẽ có một hồ nước ngầm rất lớn, còn phía bên kia bờ chính là ốc đảo.”
“Có gì trên ốc đảo?”
“Chú cũng không rõ lắm, chỉ có anh của chú đã từng đi qua đó thôi. Những con giun đất sống cả ngàn năm chính là mang từ ốc đảo về đấy, còn bọn họ đã bị tổn thất nặng nề. Mười người chỉ có một mình anh trai chú trở về.” Chú Đạt cười gượng nói: “Sự việc đó đã gây ra một bóng đen tâm lý rất lớn đối với anh ta của chú, vì vậy chú chưa từng hỏi về chuyện của ốc đảo cho đến khi anh ấy bị chôn vùi dưới lòng đất.”
“Công ty Ốc Đảo muốn tới ôc đảo, có chút thú vị đấy...” Phương Dạ sờ sờ cằm, vẻ mặt trầm tư.
Hai chiếc thang máy đủ để chứa tất cả mọi người, Pete chỉ để lại một đội nhỏ để canh giữ trạm tiền đồn, còn những người khác đều tiến vào Liệt Uyên.
Khi dây kéo hạ xuống, nhiệt độ xung quanh cũng từ từ giảm dần, càng đi xuống, màu sắc của những vách đá xung quanh càng tối dần và đã bắt đầu xuất hiện những cột đá khổng lồ như răng nanh.
Những cột đá trắng như răng nanh này nhô ra khỏi những bức tường đá, đan vào nhau giữa không trung, lộn xộn vô cùng, khiến bất cứ ai lần đầu nhìn thấy chúng cũng đều phải há hốc mồm.
Khương Họa là một trong số đó, là một nhà địa chất xuất sắc, cô ta hoàn toàn không thể nào hiểu được được loại cảnh quan thiên nhiên kỳ dị này, chỉ có thể há hốc mồm kinh ngạc vô cùng.
Phương Dạ trông thấy mà kinh ngạc phát ra tiếng “chậc chậc”, nếu như nói Liệt Uyên chính là cái miệng lớn của ác quỷ, vậy thì những cột đá này chắc là răng nanh của nó, cũng không biết là khi đi xuống sâu hơn nữa có lưỡi hay cổ họng gì đó không...
“Chú Đạt, Liệt Uyên này sâu như vậy, vậy những thổ dân làm sao xuống đây được? Bọn họ không thể nào cũng đi thang máy được?”
“Không rõ nữa, có lẽ còn có những lối đi khác dẫn xuống mặt đất.” Chú Đạt lắc đầu.
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, bầu trời trên đỉnh đầu căn bản là đã không thể nhìn thấy được gì nữa, phía dưới vẫn là vực sâu tối tăm vô tận, khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi tuyệt vọng.
Khi bạn chăm chú nhìn vào vực thẳm, vực thẳm như cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn. Phương Dạ cảm thấy câu này thật sự là rất đúng. Khi anh chăm chú nhìn xuống đó vượt qua một khoảng thời gian nhất định, anh sẽ thực sự nảy sinh ý định khích động muốn nhảy xuống đó. Từ biểu cảm của bọn họ, rõ ràng là họ cũng có cảm giác như vậy, có nhiều người thậm chí còn nhắm mắt lại.
Có thể là vì nghề nghiệp, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Họa có chút hưng phấn, cô ta tự lẩm bẩm: “Cổng địa ngục trên bán đảo Khoa Lạp sâu 12,262 mét. Không biết cLiệt Uyên này có thể đạt tới độ sâu đó không, tính theo tốc độ rơi xuống, hiện tại ít nhất cũng đã là ba nghìn mét rồi…”
Phương Dạ chỉ đơn giản là học theo chú Đạt, ngồi xếp bằng trên sàn nhà nhắm mắt nghỉ ngơi, không hiểu sao vào lúc thang máy xuống vực thẳm, anh đột nhiên nhớ đến bố mẹ ở phương xa.
Trong cuộc hành quân, Phương Dạ đã từng hỏi Khương Nhan có điện thoại vệ tinh hay không, anh muốn gọi điện cho cha mẹ mình, thuận tiện báo bình an cho Lương Duyệt Tư, nhưng dĩ nhiên là anh đã bị từ chối.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, thang máy đột nhiên rung chuyển dữ dội rồi dừng lại, Phương Dạ trừng to mắt ra, chỉ nhìn thấy xung quanh tối om, một đội viên đang hướng súng lên trời bóp cò.
Đúng!
Một ngọn lửa đỏ cam bay ra theo đường chéo, chiếu sáng vực thẳm như ban ngày.
Hóa ra dưới thang máy vẫn là một vực thẳm đen như mực, trên vách đá hiện ra một cái bệ bằng phẳng từ thiên nhiên khổng lồ ngang tầm với bọn họ, những vách đá gần cái bệ bằng phẳng toàn bộ đều dày đặc hang, nhiều vô số kể, khiến người ta mắc bệnh sợ lỗ phải phát điên lên ngay lập tức!
“Đây là tổ ong.” Chú Đạt đứng lên, sau lưng mang theo ba lô.
Thang máy còn cách cái bệ bằng phẳng hơn hai mét, cửa sắt sát sàn đúng lúc trở thành bàn đạp, lúc đi qua rất nhiều người không dám nhìn xuống, Khương Nhan thậm chí còn nhắm mắt để đi.
Có một pháo đài nhỏ được xây dựng ở trung tâm tổ ong, được xây bằng đá và xi măng, bên trong có một số xác tàu bị vỡ, chắc đó cũng là đàn em của ngài Kim Độ làm.
Anh Pete tìm thấy chú Đạt, liền nói thẳng vào vấn đề: “Anh Lục, con đường phía sau phải dựa vào anh rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Chú Đạt là người thoải mái, lập tức dẫn đầu đi về một hang động ở phía tây, Phương Dạ và Khương Họa cũng nhanh chóng đi theo.
“Chú Đạt, đã mười năm rồi, chú thật sự có thể nhớ rõ đường ở đây à?”
Chú Đạt “ừm” một tiếng: “Đừng nói là mười năm, cho dù có là hai mươi năm chú cũng vẫn còn nhớ. Nói không ngoa chứ nhắm mắt chú cũng có thể tìm thấy đường.”
“Thật là quá lợi hại, thảo nào bọn họ gọi chú là người dẫn đường. Xem ra bản đồ của những hang động này đã hoàn toàn in sâu vào tâm trí của chú rồi, cho dù có thế nào cũng không xóa nhòa được.” Phương Dạ yên lặng mà nịnh nọt.
Chú Đạt nhắc nhở: “Âm thanh trong sơn động vang ra rất xa, nếu không muốn giữa đường bị thổ dân làm thịt, thì tốt hơn hết đừng nói chuyện hay là nhỏ giọng sẽ tốt hơn.”
Khương Nhan thích nhìn Phương Dạ bị quê nhất, đương nhiên cô ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này để công kích, vì vậy cô ta nhanh chóng bồi thêm một nhát dao nữa: “Ngài Lục nói đúng, cái tên nhóc như anh đã cằn nhằn suốt cả ngày rồi, không im lặng một lúc được sao?”
Phương Dạ bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng lại...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.