Chương trước
Chương sau
Trên những thân cây cao có bóng người, không biết có bao nhiêu sâu bọ kì quái đang bò lên, không ngừng áp sát đội đang ở trên mặt đất.
“Cẩn thận bên trên, nổ súng, mau nổ súng đi!”
Tiếng gầm khàn khàn của Pete vang lên ở ngay trung tâm đội, các đội viên thức giấc giơ súng lên bắn. Trong khoảnh khắc, cả cánh rừng tràn ngập tiếng súng nổ và tiếng kêu la của lũ sâu bọ kì quái.
Những con bọ trúc này tuy rằng có cơ thể to lớn nhưng tứ chi lại mảnh khảnh nên rất khó ngắm chuẩn, thêm vào đó tầm nhìn trong rừng rất hẹp, nên cho dù các đội viên ai nấy cũng đều có tài thiện xạ thì sau một hồi nổ súng cũng không thể giết chết được bao nhiêu con.
Bùm!
Ngay khi bầy sâu bọ kì quái này đang nhanh chóng thu hẹp vòng vây, thì từ trong đám đông đột ngột phun ra những ngọn lửa dài, ngay lập tức thiêu đốt khiến bọn chúng phải gào lên thảm thiết.
Trang bị của đội rất đầy đủ, đến ngay cả một vũ khí hạng nặng như súng phun lửa cũng có.
Cơ thể của con bọ trúc vốn dĩ đã rất khô khan, không có bao nhiêu nước, làm sao có thể chịu đựng được việc bị lửa thiêu đốt, sát khí cuồn cuộn xông đến lúc ban đầu đã hoàn toàn bị tiêu tan, chỉ để lại một đống xác chết cháy đen, sau đó nhanh chóng bỏ chạy sạch loáng.
“Tiếp tục tiến lên!”
Ban nãy vừa lên bờ đã làm tổn thất một đội viên, nhưng Pete hoàn toàn không quan tâm đến, ông ta chỉ đạo cả đội tiếp tục xuất phát. Mọi người nối đuôi nhau đi qua khỏi thi thể của đội viên dẫn đường, trên mặt thậm chí không có một chút biểu cảm gì cả, chắc có lẽ là đã quen rồi.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông to lớn, cao hơn hai mét vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ ngài Kim Độ, còn chiếc “tủ lạnh” thì vẫn đang nằm trên lưng.
Phương Dạ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa: “Chú Đạt, những người này không có chút tình người gì cả, không nói đến việc sẽ mang thi thể của đồng đội mình đi theo, thì ít nhiều gì cũng phải đào một cái hố để mai táng cho người ta đi chứ, chẳng lẽ lại để mặc cho người ta nằm phơi xác ở nơi hoang dã đó sao?”
Chú Đạt bình tĩnh nói: “Đừng ngốc nữa, bọn họ là lính đánh thuê tàn độc và nguy hiểm. Vốn dĩ đã bán mạng lấy tiền, đầu cũng đã buộc vào lưng quần rồi. Nên đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như thế này, thời gian gấp rút, chúng ta cũng mau chóng đi theo đi.”
Phương Dạ không còn cách nào khác, đành phải đi theo chú Đạt, anh hỏi: “Chú Đạt, rốt cuộc là tại sao bọn họ lại vội vàng đến Liệt Uyên như vậy?”
Chú Đạt hơi nhíu mày: “Nói thật, chú cũng không rõ lắm.”
Phương Dạ nhìn lên phía trước, thấy chị em nhà họ Khương đã đi khá xa rồi, nên hạ thấp giọng nói: “Con nghĩ rằng chắc là có liên quan gì đến chiếc hộp sắt mà vệ sĩ của Kim Độ đang mang theo trên lưng. Con cảm thấy bên trong chắc là có thứ gì đó?”
“Trông có hơi nặng, nhưng cũng không lớn lắm, chú không đoán được.”
“Con cũng không đoán ra.” Phương Dạ cười hi hi: “Có lẽ đây thực sự là một cái tủ lạnh, nói không chừng bên trong đó là rượu vang đỏ giá cao ngất trời và bít tết nấm cục đấy, dù sao nhìn sơ qua thì Kim Độ này cũng là người rất có phẩm vị.”
Nghe xong hai từ “bít tết”, mặt Chú Đạt tái đi, dường như nhớ ra chuyện gì chẳng lành.
Phương Dạ nghi ngờ: “Chú Đạt, chú sao vậy, sao đột nhiên sắc mặt chú lại tệ như vậy?”
“Không có gì đâu, chúng ta mau đi theo thôi, phía trước chính là đầm lầy đấy.”
Những con bọ trúc đó chắc là đã bị đánh cho sợ hãi rồi, cho đến khi đội đi ra khỏi cánh rừng bọn chúng cũng không hề dám xuất hiện nữa.
Phương Dạ và nhóm người đứng ở bìa rừng. Trước mặt họ là một đầm lầy đầy sương mù dày đặc, nhìn thì có vẻ cũng không lớn lắm. Ở giữa bụi cỏ còn có một con đường nhỏ trông hỗn loạn vô cùng, chắc là đã bị đội thám hiểm ở phía trước dẫm nát rồi.
Pete lớn tiếng cảnh báo: “Tốt hơn hết hãy bước theo bước chân của những người đi trước, tuyệt đối đừng để bị tụt lại phía sau đấy.”
Mọi người gật đầu đáp lại, rồi xếp thành hàng dài rắn rết lần lượt bước vào đầm lầy.
Ngài Kim Độ có vẻ không muốn làm bẩn đôi giày da cá sấu của mình nên người đàn ông lực lưỡng đã khiêng anh ta lên trên vai và sải bước đi theo phía sau Pete.
Trong không khí nồng nặc một mùi nồng đậm, nghe giống như mùi hỗn hợp giữa thịt bị thối rữa và lưu huỳnh, có rất nhiều người đã đeo mặt nạ phòng độc vào và đi bước đi.
Khi đến đây, Khương Họa hiển nhiên cũng không còn hoạt động nhanh nhẹn như trước được nữa, Phương Dạ đề nghị: “Tôi mang ba lô giúp cô.”
Khương Họa do dự: “Nhưng cái này nặng lắm. Anh đã mang hai cái rồi, như vậy sẽ rất mệt đấy.”
“Không sao, tôi da thịt thô ráp, có thể chịu được, thêm một cái ba lô nữa chỉ là nước đổ mà thôi.”
Phương Dạ cười nhẹ, trực tiếp nâng ba lô của cô ta lên tay mình.
Khương Nhan quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, nhưng từ đầu đến cuối cô ta vẫn không nói, dù sao thì em gái của cô ta cũng đã lặn lội đường sá xa xôi rồi, cô ta nhìn thấy cũng có chút đau lòng, tốt hơn hết là cứ để cho cái tên Phương Dạ khốn kiếp này làm cu li là được rồi.
Ngay cả khi có thêm chiếc ba lô nặng mấy chục cân, Phương Dạ vẫn đi như bay, thậm chí còn không hề thở dốc lấy một hơi, khiến chú Đạt thầm bái phục vô cùng.
Khương Họa cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm. Qua khỏi đầm lầy cứ trả lại cho tôi.”
Phương Dạ cười hì hì nói: “Không cần đâu, có thể được cho phục vụ người đẹp đã là một chuyện vô cùng vinh hạnh rồi.”
Khương Nhan nghe vậy liền đảo mắt, quả nhiên anh vẫn là một tên đàn ông thối tha miệng lưỡi lém lỉnh...
Ùng ục ùng ục!
Bước vào giữa đầm lầy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy màn sương trắng đó là từ đâu ra rồi, mọi người thấy từ lớp bùn màu vàng sẫm gần đó đang phình ra những gò đất màu trắng sữa, màn sương màu trắng mang theo mùi hương nồng nặc kia cũng là từ những cái lỗ nhỏ trong cái gò đất này phun ra.
Những chiếc gò đất này có hình dạng và kích thước khác nhau, thậm chí có những cái có hình người nữa, khiến Phương Dạ nhìn thấy mà không nói nên lời.
Các đội viên đều đang miệt mài gấp rút lên đường, nên chẳng thèm quan tâm tới tình hình ở bên cạnh, rồi một người đeo kính không phải là lính chiến đấu đột nhiên hứng thú với một gò đất hình người đó, anh ta rón rén rời khỏi đội, sau đó dùng cây gậy gỗ trên tay chọc vào cái “đầu” của gò đất.
Một tiếng “phụt” nhẹ vang lên, gò đất đã bị anh ta chọc thủng một lỗ lớn, để lộ ra một thứ gì đó màu đen.
Người đàn ông đeo kính lúc này lại càng tò mò hơn, đang định tiến đến gần để quan sát, thì một người không trực tiếp tham gia chiến đấu khác đột nhiên hét lên: “Bốn mắt, anh đừng tự ý rời đội khi chưa được cho phép, cẩn thận có nguy hiểm đấy!”
“Không phải chỉ là bong bóng bùn thôi sao, có chuyện gì to tát đâu cơ chứ.” Bốn mắt không quan tâm, anh ta cúi người xuống, dùng một cây gậy để nhặt cái khối đó lên. Bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của nó rồi, anh ta ngay lập tức sợ hãi vừa hét lên vừa liên tục lùi về phía sau.
Thì ra đó là một một cái đầu trông ghê tởm vô cùng, cũng không biết đã bị chôn trong gò đất này bao lâu, và điều khiến người ta kinh hãi nhất chính là một cái đầu đen thui cũng đã bị lấy ra, trên mặt còn có da thịt bị khô quắt, teo tóp lại, trong hốc mắt trống rỗng có một con côn trùng to béo đang bò ra bò vào, trông vui vẻ vô cùng!
Tiếng kêu của người đàn ông bốn mắt khiến những người khác giật mình, khi Phương Dạ và Chú Đạt quay đầu nhìn lại, anh ta thất tha thất thểu, bước chân loạng choạng, rồi trượt chân và bất ngờ ngã xuống bùn.
Hết lần này lại tới lần khác, người đàn ông bốn mắt đó lại tình cờ đè lên một chiếc gò đất khác nữa, ngay khi anh ta đang loay hoay định đứng dậy thì một con côn trùng màu trắng bất ngờ chui ra từ kẽ hở trên chiếc gò đất và tiến thẳng vào cổ họng của anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.