Chương trước
Chương sau
Sau khi mỗi người đều cầm súng trong tay, Phong Bá lại đưa một cây cho Hoắc Vũ, nhưng bị anh ta từ chối: “Bác Phong, bây giờ tôi đã không cần thứ đồ chơi này nữa.”
“Cậu chủ, Hải Sói đang trên đường đến đây, chúng ta có thể hành động rồi.”
“Được, theo kế hoạch ban đầu, ông đưa người vào đuôi thuyền chi viện cho Hải Sói, tôi phụ trách phòng điều khiển.”
“Đã rõ.”
Phong Bá mở cửa phòng ra, mang theo mười mấy người đàn ông đi thành hàng ra ngoài, một phút sau, Hoắc Vũ mới dẫn những người còn lại rời đi.
Trong phòng điều khiển, bảy tám thuỷ thủ đang căng thẳng làm việc, bây giờ thuyền trưởng không có ở đây, mà thuyền do lái chính chỉ huy.
Thuỷ thủ điều khiển radar đột nhiên kêu lên: “Báo cáo, hướng năm giờ có một chiếc thuyền đang đến gần với tốc độ cao, từ độ lớn của con thuyền, hình như là du thuyền hoặc thuyền đánh cá.”
“Du thuyền sao lại đến vùng biển sâu này chứ.” Lái chính hơi hoang mang: “Phát tín hiệu cho con thuyền kia, bảo họ chú ý hướng đi của thuyền.”
“Vâng!”
Sau khi thuỷ thủ phát tín hiệu xong, chiếc du thuyền kia vẫn không hề giảm tốc độ, vào lúc lái chính định dùng cách khác để ứng phó, cửa phòng điều khiển vang lên tiếng gõ cửa.
Thông qua camera, thuỷ thủ có thể nhìn thấy người gõ cửa là một chàng trai say bí tỉ, trong tay anh ta còn ôm một chai rượu.
Trên du thuyền cung cấp rượu và thức uống không giới hạn, uống say cũng là chuyện rất bình thường.
Lái chính nhíu mày nói: “Con ma men từ đâu ra vậy, mau bảo anh ta đi mau!”
“Biết rồi.”
Một thuỷ thủ vừa mở cửa ra, người đàn ông kia đột nhiên rút ra một cây súng nhựa màu trắng từ trong ngực ra, ngắm thẳng vào đầu của thuỷ thủ.
Một vài người đàn ông như ma quỷ bỗng nhiên xuất hiện, tất cả đều xông vào trong phòng điều khiển, một thuỷ thủ vừa định ấn chuông cảnh báo thì đã bị một cây súng bắn vỡ đầu, những người khác đột nhiên đứng yên tại chỗ, không dám làm gì manh động nữa.
“Các người là ai? Muốn làm gì?” Lái chính giả vờ bình tĩnh.
“Chúng tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là, con thuyền này đã được tôi tiếp quản rồi!” Hoắc Vũ ung dung đi vào, tiện tay đóng cửa thuyền lại.
“Các người yên tâm, tôi không phải là kẻ cuồng giết người, chỉ cần các người ngoan ngoãn nghe lời, các người đều có thể sống sót, còn nếu không nghe lời thì chỉ có thể xui xẻo như tên đang nằm trên đất kia.”
Thấy các thuỷ thủ đều không dám lên tiếng, Hoắc Vũ tỏ vẻ hài lòng: “Tốt lắm, bây giờ mời các người từ từ giảm tốc độ của thuyền, bởi vì tôi có vài người bạn cũng muốn lên thuyền, nghe rõ chưa?”
“Rõ… rõ rồi.”
Sau khi Gloria bắt đầu giảm tốc độ, một chiếc thuyền đánh cá được quét sơn đen từ từ đến gần, trên mép thuyền đã đứng đầy người mặc áo đen được trang bị đầy đủ, đi đầu là một người đàn ông có bộ râu quai nón rậm rạp, mặc dù trời đã tối đen, nhưng ông ta vẫn đeo cặp kính râm.
Một thuộc hạ nói: “Đại ca, xem ra người nhà họ Hoắc đã thành công rồi, một lát sau khi lên thuyền, chúng ta có cần khiến bọn họ…”
Anh ta làm động tác cắt đứt cổ họng.
“Ôi, mặc dù chúng ta là cướp biển, nhưng cũng phải có nguyên tắc của cướp biển, tốt nhất là nên ít làm những chuyện qua cầu rút ván thế này: “Tên râu quai nón nói: “Huống chi mục đích của chúng ta không giống nhau, họ chỉ cần thuyền trưởng, còn chúng ta thì cần tiền tài, không hề xung đột gì với nhau mà.”
“Đại ca, nhà họ Hoắc khó khăn lắm mới kiểm soát được du thuyền, bắt cóc tên thuyền trưởng thì có ích gì chứ?”
Tên râu quai nón cười ha ha: “Sao tao biết được, nói không chừng cậu chủ Hoắc nhìn trúng người ta thì sao.”
“Đại ca, không phải thuyền trưởng đều là mấy ông già sao?”
“Hừ… nói không chừng cậu Hoắc thích kiểu đó, con người cậu ta trông người không ra người ma không ra ma, tâm lý biến thái cũng rất bình thường!”
Mọi người đều đồng loạt gật đầu nói phải, cùng nhau nịnh nọt: “Đại ca thật có tầm nhìn xa!”
Tên râu quai nón đắc ý nói: “Chuẩn bị lên thuyền nào, tất cả xốc lại tinh thần cho tôi, sau khi làm xong chuyện này, ít nhất chúng ta có thể sống thoải mái mấy năm, nếu sống tiết kiệm chút thì có khi cả đời cũng đủ xài, vì vậy nhất định không được thất bại, nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi!”
“Kiểm tra súng ống lần cuối cùng.”
“Vâng!”
Sau khi Lương Duyệt Tư đi dạo một vòng lớn, tâm trạng vui lên không ít, bởi vì trong tay Phương Dạ đã đầy túi mua sắm.
Anh cười khổ nói: “Tổng giám đốc Lương, chắc cũng đủ rồi nhỉ, có thể đến nơi khác dạo không?”
“Anh muốn đi đâu?”
“Đâu cũng được, chỉ cần không phải là dạo phố là được!”
Lương Duyệt Tư nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Vậy được, tôi lớn như vậy cũng chưa từng vào sòng bài, chúng ta đến đó mở mang tầm mắt một chút đi!”
“Hả, sòng bài à?” Phương Dạ yếu ớt nói: “Nhưng tôi muốn đến hội trường trung tâm, nghe nói ở đó có người nổi tiếng đang biểu diễn…”
“Không xung đột, sòng bài cũng ở hội trường trung tâm mà, đi thôi!”
“Được rồi.”
Phương Dạ tiện tay gọi một nhân viên đến, sau khi anh để lộ cây trâm cài ngực màu xanh biển, vẻ mặt của đối phương đột nhiên trở nên vô cùng cung kính.
“Xin hỏi anh cần giúp gì?”
“Phiền anh đem mấy món đồ này về phòng 106 giúp tôi.”
“Vâng thưa anh, rất vui được phục vụ anh!”
Trước khi bước vào cửa sòng bài, Phương Dạ đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trong đám người.
“Sao vậy?” Lương Duyệt Tư rất tự nhiên khoác lấy tay anh.
“Hình như tôi vừa nhìn thấy quản gia của bạn trai cô.”
Nghe thấy chữ bạn trai, Lương Duyệt Tư dường như nghĩ đến chuyện gì đó, thản nhiên buông tay ra, vì để tránh ngại ngùng, cô ta chỉ đành tiện tay vuốt vuốt tóc.
“Anh nói Phong Bá à?”
“Ừ, chính là ông già cả ngày xụ mặt giống như ai thiếu ông ta mấy trăm triệu vậy.”
Lương Duyệt Tư dở khóc dở cười: “Tốt xấu gì người ta cũng là người già, anh không thể nói người ta đàng hoàng chút sao?”
“Tin tôi đi, tôi đã nói đàng hoàng lắm rồi.”
“Có phải anh hoa mắt không? Đến anh Vũ cũng không có vé thuyền, làm sao ông ấy lại có thể ở trên thuyền được chứ?”
“Có lẽ là vậy, bóng người đó lóe lên một cái gì mất tiêu, thực ra tôi cũng không nhìn rõ lắm.” Phương Dạ mỉm cười nói: “Không nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta đi vào thôi.”
“Được!” Lương Duyệt Tư lại vô thức khoác tay anh.
Phương Dạ đột nhiên nhìn cô ta một cái: “Tổng giám đốc Lương, một lát lúc vào cửa, cô có thể cách xa tôi một chút không?”
Lương Duyệt Tư hơi không vui: “Sao, được một người đẹp như tôi khoác tay, chẳng lẽ còn khiến anh mất mặt sao?”
“Tôi không có ý này.” Vẻ mặt Phương Dạ gợi đòn, nói: “Tôi chỉ muốn cảm nhận khí thế xem thường tất cả của anh Phát đi bước vào sòng bài thôi!”
Lương Duyệt Tư đột nhiên không nhịn được bật cười: “Với hình tượng đi dép lê mặc quần short này của anh, anh cảm thấy có liên quan gì đến hai chữ thần bài sao?”
“Quần short dép lê thì sao chứ, chúng không hề ảnh hưởng gì đến kỹ thuật đánh bài tuyệt vời của tôi cả!” Phương Dạ nói với dáng vẻ nghiêm túc.
Anh không hề nói khoác, nếu dùng đến kẹo mút may mắn, cả sòng bài này sẽ không ai có thể thắng được anh, có khi thần bài thật sự đến cũng không có tác dụng…
“Anh còn có kỹ thuật đánh bài à, hay là đang khoác lác đấy?”
“Tốt xấu gì tôi cũng là thư ký của cô, có thể tin tưởng tôi một chút không, Phương Dạ tôi giống kiểu người thích khoác lác lắm sao?”
“Giống.”
“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô…”
Phương Dạ xoay người nghênh ngang bước vào cửa sòng bài, từ bước đi của anh, hình như cũng có chút giống với anh Phát.
Nhưng còn chưa đợi Phương Dạ đến gần, anh đã bị hai nhân viên chặn lại.
“Xin lỗi anh, trên du thuyền có quy định, người ăn mặc không gọn gàng thì không thể bước vào sòng bài!”
Phương Dạ không dễ gì mới chuẩn bị được khí thế của một thần bài, bỗng chốc đã bị huỷ hoại hết rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.