Thẩm Tiệp thật sự muốn tát cho Phương Dạ một cái bay xuống đất, cô ta thấp giọng mắng: "Anh bị điên à, sao dám gọi khách quý là ông già?" Phương Dạ quay lại khinh thường: "Cô là cái đồ gà mờ, đây gọi là phép khích tướng, tuy là người nước ngoài không hiểu ba mươi sáu kế, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ trúng chiêu này." Thẩm Tiệp lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói nhăng nói cuội, nếu mà anh khiến cho hợp đồng thất bại, không cần phải chờ Tổng giám đốc Lương nổi giận, tôi sẽ bóp chết anh trước!" Nhưng mà chuyện này lại lệch khỏi suy đoán của cô ta, ngài George thấy cái mình thích là muốn thử, lại đồng ý tiếp tục trận đấu, hơn nữa ông ta hoàn toàn không quan tâm đến việc bị gọi là ông già lúc nãy. Ông ta mỉm cười hỏi: "Cậu tên gì vậy?" Phương Dạ không kiêu ngạo cũng không nịnh hót nói: "Phương Dạ." Ngài George lại nói: "Cậu Phương, tôi có thể tiếp tục trận đấu tiếp theo, nhưng mà không thể tính Albatross lúc nãy, chúng ta đấu lại thêm một trận nữa được không?" Phương Dạ không thèm để ý gì nói: "Tóc ông ít, nên nghe theo ông." Ngài George: "...." Lương Duyệt Tư: Tôi là ai vậy! Thẩm Tiệp phải dùng hết sức lực, thật vất vả mới có thể dỗ dành Tổng giám đốc Lương đang chuẩn bị nổi điên... Ngài George là người đầu tiên đứng ở chỗ phát bóng, biểu cảm của ông ta nghiêm túc hơn lúc trước rất nhiều, rõ ràng là muốn dốc hết sức để ứng phó. Cho dù một gậy lúc nãy của Phương Dạ có một phần của vận may, nhưng cũng chứng minh không thể coi thường thực lực của anh, khiến cho một cao thủ như ngài George cũng nảy ra suy nghĩ muốn chiến thắng trong trận đấu này. Quả bóng nhỏ màu trắng tiếp đất ở một vị trí vô cùng tốt, ngay cả ngài George cũng âm thần gật đầu cho chính bản thân mình, nếu cú đánh tiếp theo ổn định thì chắc chắn sẽ là Albatross. Ông ta hơi đắc ý nhìn về phía Phương Dạ: "Cậu Phương, cú đánh này của tôi cũng không tệ, có thể lọt vào mắt xanh của cậu không?" Phương Dạ không khách khí nói: "Cũng bình thường, chính xác đấy, nhưng mà lực phát bóng thì chưa đủ." Sau khi nghe được lời nói dõng dạc của anh, khuôn mặt Lương Duyệt Tư càng tối sầm lại. Thẩm Tiệp chỉ có thể tiếp tục an ủi cô ta, bây giờ người duy nhất có thể trông cậy vào chỉ có Phương Dạ, dù sao cũng không được mắng, nhỡ đâu thằng nhóc thối tha này mặc kệ thì biết phải làm sao, cô lên hay là tôi lên? Ngài George cũng hơi tức giận, một gậy này của ông ta cũng phát huy vượt mức bình thường, thằng nhóc này lại còn nói nó chỉ ở mức bình thường mà thôi? Ông ta cười mỉa mai nói: "Vậy đến lượt cậu, mong là cậu Phương có thể đánh được Albatross." "Tất nhiên rồi." Phương Dạ mỉm cười, sau khi đặt bóng, anh nhìn thoáng qua gậy cờ, sau đó lập tức vung gậy một cách mạnh mẽ. Bốp! Quả bóng tạo thành một đường cong vô cùng hoàn hảo, nó dừng lại chính xác ở giữa khu vực Green, sau đó quả bóng thành thật lăn vào hố... Đúng là bản sao của một gậy trước đó! Lương Duyệt Tư và Thẩm Tiệp mắt chữ O mồm chữ A, những người khác cũng ngẩn người ra. Nếu nói lần thứ nhất là do may mắn, thì cú đánh lần này chắc chắn là thực lực! Sau khi ngài George xác nhận Phương Dạ chính là một cao thủ đẳng cấp, ông ta cũng không có nổi giận, ngược lại lại nổi lên ý chí chiến đấu hừng hực. Nhưng mà nhiều khi ý chí chiến đấu cũng vô dụng... Sân tiếp theo là một lỗ dài tiêu chuẩn, khoảng cách giữa điểm phát bóng và lỗ là hơn bốn trăm mét, trên đường có các chướng ngại vật như hồ nước, hố cát, bụi cây, sườn dốc. Điểm par phải đạt tới điểm tám. Điểm phát bóng nằm trên một con dốc nhỏ, có thể nhìn thấy cột cờ ở phía xa xa, Phương Dạ nhìn chòi hóng mát vài lần, trong lòng cũng hiểu rõ. Ngài George vẫn phát bóng như cũ, sau khi ông ta quan sát khoảng cách một chút, đầu tiên đánh bóng tới bãi cỏ trước hồ nước, vị trí được lựa chọn rất lão luyện, nếu không có gì bất ngờ, thì có thể kết thúc trận so tài ở par-6 par-7. Đến lúc Phương Dạ phát bóng, trái tim mọi người đều đập loạn nhịp, ai nấy đều đoán xem lần này chỉ một gậy anh có thể đạt được Albatross không. Đặc biệt là Lương Duyệt Tư và Thẩm Tiệp càng lo lắng hơn, tuy là một gậy vừa nãy của Phương Dạ đã tạo nên một chiến thắng rất đẹp, nhưng thật ra chỉ mới thắng có một trận mà thôi, bây giờ cách biệt tới mười một gậy, nếu không thể đuổi theo số gậy trong phạm vi lỗ dài, thì kết quả của trận đấu vẫn chán nản như cũ. Phương Dạ cầm gậy vung về sau một cái, khóe mắt liếc nhìn Lương Duyệt Tư ở bên cạnh đang căng thẳng, tròng mắt anh đảo qua, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa. Đột nhiên, anh ôm lấy bả vai kêu lên. "Ôi!" Sau khi Lương Duyệt Tư nghe thấy tiếng rên rỉ của Phương Dạ thì lập tức hoảng sợ. Thẩm Tiệp vội vàng hỏi: "Phương Dạ, anh bị sao thế?" Bây giờ anh là tất cả hy vọng của mọi người, cũng không thể để anh xảy ra chuyện gì được! Phương Dạ cố ý nói: "Không sao, hình như bả vai bị trẹo mà thôi." Bả vai bị trẹo mà còn bảo là không sao? Lương Duyệt Tư tối sầm mặt lại, thiếu chút nữa là cô ta đã ngất xỉu ra đấy. Thẩm Tiệp cũng sợ hãi: "Có nghiêm trọng không, còn có thể tiếp tục trận đấu được không?" Phương Dạ chững chạc đàng hoàng nói: "Thật sự không nghiêm trọng quá đâu, nếu có người mát xa cho tôi thì tốt, chắc là có thể tiếp tục." "Để tôi xoa bóp giúp anh!" Thẩm Tiệp không nói lời vô nghĩa, cô ta lập tức tiến lên giúp anh xoa bóp bả vai. "Được chưa, lực bóp có được không?" Khuôn mặt Phương Dạ đau đớn nói: "Lực của cô đủ rồi, nhưng kỹ thuật không tốt, bóp đau quá." Thẩm Tiệp nghi ngờ nhìn anh: "Rốt cuộc có phải anh đang giả vờ hay không? Bàn tay nhỏ bé này của tôi có thể làm anh đau à?" "Nếu không tin thì dẹp đi, a a a, cánh tay của tôi sắp không nhấc nổi rồi..." Xem ra Thẩm Tiệp cũng nhìn ra, tên này cơ bản là không bị sao cả! Cô ta mắng nhỏ: "Thằng nhóc này giả vờ ít thôi, rốt cuộc anh muốn cái gì?" Phương Dạ cười hì hì: "Đơn giản lắm, đổi người xoa bóp." Lập tức Thẩm Tiệp tức giận. Trong đầu thằng nhóc thối tha này rất đen tối, hóa ra giả vờ bị thương là vì hướng về phía Tổng giám đốc Lương? "Phương Dạ, anh đừng lên mặt ở đây, lại muốn Tổng giám đốc Lương mát xa cho anh? Sao anh không muốn ông trời luôn đi, có tin là tôi sa thải anh luôn bây giờ không?" Phương Dạ không nhường bước chút nào: "Cô có bản lĩnh thì cô cứ sa thải, ai thèm công việc này cơ chứ?" "Anh!" Lương Duyệt Tư do dự vài giây, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng: "Đừng ầm ĩ nữa, để tôi đến xoa bóp cho anh!" Thẩm Tiệp khuyên: "Tổng giám đốc Lương, người này coi trời bằng vung, khẳng định sau này càng quá đáng hơn, cô không thể nghe theo anh ta!" "Bây giờ quan trọng nhất là hợp đồng, tôi chịu uất ức một tí cũng không sao!" Đương nhiên Lương Duyệt Tư hiểu rõ nặng nhẹ, chỉ cần Phương Dạ có thể nắm được trận đấu, đừng nói là mát xa bat vai, cho dù là rửa chân thì cô cũng làm được! Nói là nói như vậy, nhưng sau khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt xấu xa của Phương Dạ, cơn tức giận cũng kéo đến. Càng đáng giận hơn chính là Phương Dạ còn muốn dùng ngôn ngữ để kích thích cô ta: "Tổng giám đốc Lương, không thể tưởng tượng rằng một người ngồi ở vị trí cao như cô, kỹ thuật mát xa lại không tồi, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, khâm phục khâm phục!" Lương Duyệt Tư buồn bực đến suýt nữa hộc máu, Thẩm Tiệp ở phía sau cũng siết chặt đôi bàn tay ngọc ngà, tức giận sắp tới mức sắp nổ tung...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]