Chương trước
Chương sau
Ngay khi nhiều người đang mê mẩn xem màn tỏ tình thì một chiếc Lamborghini SUV dừng ngay bên đường, nhưng thân xe SUV đẹp đẽ hơn đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, nhất thời cướp mất không ít hào quang của Ferrari.
Hôm nay tâm trạng của Lương Duyệt Tư rất tệ, sau khi đẩy cửa xuống xe, tên nhà giàu kia đợi rất lâu đột nhiên đi qua đó, quỳ một gối xuống, đưa bó hoa hồng đỏ đến trước mặt cô ta.
“Không phải chứ, hóa ra người phụ nữ mà anh ta tỏ tình không thua kém anh ta chút nào, cô ấy vậy mà lái một chiếc Lamborghini đấy!”
“Tôi biết người phụ nữ này, cô ấy là chủ tịch của tập đoàn Tư Vũ, rất có tiền đấy!”
“Ôi, trái tim tôi vỡ nát rồi. Người ta trai tài gái sắc, tôi căn bản không có cơ hội nào...”
Tình cảm của tên nhà giàu đã được ấp ủ từ rất lúc, vẻ mặt thâm tình đang chuẩn bị mở miệng tỏ tình thì một chiếc siêu xe màu đỏ rượu khác dừng ở bên đường.
Qua ô cửa kính, có thể thấy người lái xe cũng là một cô gái xinh đẹp quyến rũ mê người, dung mạo có thể sánh ngang với Lương Duyệt Tư.
Duyệt Tư nghiến răng nghiến lợi, lập tức bỏ mặc tên nhà giàu vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Trước mắt mọi người, cô ta không quan tâm đến hình tượng chủ tịch của mình, chỉ vào mũi Phương Dạ mắng: “Phương Dạ cái tên khốn này, sao tối qua lại ném tôi một mình ở khách sạn chứ?”
Không phải chứ, nữ thần mà tôi ngày nhớ đêm mong, hôm qua vậy mà bị một người đàn ông ném vào trong khách sạn sao?
Chân tên nhà giàu mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống đất.
Sau khi nghe lời này, đám đông nổ tung, bắt đầu bàn tán dữ dội.
“Má nó, rốt cuộc thằng nhóc này là ai, vậy mà bỏ rơi một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao?”
“Mẹ nó còn ở trong khách sạn nữa chứ, đoán chừng là chơi chán rồi đá đi rồi.”
“Nếu là tôi đảm bảo cô ấy sẽ không xuống được giường, sao có thể vứt bỏ người ta được chứ!”
“Vừa rồi anh không nhìn thấy người phụ nữ ngồi trong siêu xe sao? Cũng không kém người phụ nữ này đây. Người đàn ông này một chân đạp hai thuyền cũng là chuyện bình thường.”
“Cả hai người phụ nữ đều là những du thuyền sang trọng cao cấp nhất, anh ta cũng không sợ bị lật thuyền.”
“Đoán chừng là rất khó chọn, dù sao hai người họ cũng đều quá ưu tú.”
“Người nào cũng đều một mũi hai mắt. Dựa vào cái gì mà anh ta có thể được hai người phụ nữ xinh đẹp giàu có này coi trọng chứ, lẽ nào tôi còn kém hơn anh ta sao?”
“Đúng thế, tôi thực sự còn đẹp trai hơn anh ta nhiều!”
“Các anh có thể giữ chút thể diện được không…”
Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, khuôn mặt già nua của Phương Dạ cũng không chịu nổi, anh thấp giọng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lương, chúng ta có thể về công ty rồi nói chuyện được không? Ở đây có rất nhiều người, cô không cần mặt mũi nhưng tôi cần.”
Vừa rồi Lương Duyệt Tư tức giận đến hồ đồ, sau khi nghe thấy lời của Phương Dạ mới lấy lại tinh thần.
Anh cần mặt mũi sao, vậy sao hôm qua lột sạch quần áo người ta ném vào trong khách sạn, lại bị một đám phụ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ, lẽ nào tôi không cần mặt mũi sai?
Nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta chợt đỏ lên, nhưng vẫn thấp giọng mắng một câu: “Đồ khốn nạn, có biết đêm qua tôi bị anh hại thảm như thế nào không? Đi, quay về công ty tôi sẽ tính sổ sau!”
Lương Duyệt Tư bất giác phân bua kéo cánh tay của Phương Dạ, kéo anh đi về phía tòa nhà, trông giống như một đôi yêu nhau đang hơn thua nhau, từ đầu đến cuối, cô ấy không thèm liếc mắt nhìn bó hoa của người nào đó.
Trơ mắt nhìn Lương Duyệt Tư biến mất ở cuối cửa lớn, tên con nhà giàu vốn dĩ tỏa sáng rực rỡ trong đám người bây giờ xấu hổ muốn chết, ảo não nhanh chóng lái xe rời khỏi đó…
Lúc hai người đang đợi thang máy, Lương Duyệt Tư vẫn gắt gao giữ chặt Phương Dạ giống như sợ anh bỏ chạy.
Phương Dạ cười khổ nói: “Tổng giám đốc Lương, cô có thể đừng ngây thơ như vậy không? Trước tiên buông tay tôi ra đi có được không. Tôi cũng không phải là đào phạm, hơn nữa đây là nơi công cộng, nếu còn lôi lôi kéo kéo thì rất dễ bị người ta hiểu nhầm đấy.”
Lương Duyệt Tư nhìn chằm chằm như hổ đối nói: “Bây giờ trong mắt tôi anh là phạm nhân, hiểu nhầm thì hiểu nhầm, có gì to tát đâu chứ?”
“Có bản lĩnh thì cô đừng có buông tay!”
“Ai buông ra thì người đó là chó con, mau chết tâm đi!”
Đinh!
Đang nói chuyện thì cửa thang máy mở ra.
“Đi, đi vào trong cho tôi!”
Lương Duyệt Tư kéo anh vào trong, sau khi ấn tầng 28, một nam một nữ đột nhiên bước vào.
Phương Dạ nhìn chằm chằm, thật khéo, đây chính là cặp tình nhân lần trước ở không gian sáu chiều.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, người đàn ông kia khẽ ngẩn người, nhưng cũng không nói gì, mà cô gái lại vội vàng chào hỏi: “Chào buổi sáng tổng giám đốc Lương!”
“Chào.” Lương Duyệt Tư có chút xấu hổ chào lại nói.
Sau khi nhìn thấy bàn tay của cô đang nắm cánh tay của Phương Dạ, cô gái nhất thời có chút bối rối.
Đây không phải là anh chàng shipper lần trước sao? Sao lại thân thiết với tổng giám đốc Lương như vậy? Chẳng lẽ bọn họ là một đôi sao?
Nhưng mà mình chưa bao giờ nghe nói tổng giám đốc Lương có bạn trai, hơn nữa Phương Dạ chỉ là một shipper, với thân phận địa vị của hai người, e rằng tám cái sào cũng đánh không tới nơi?
Phương Dạ thấp giọng nói: “Nhìn xem, thực sự có người quen đi vào rồi, cô còn không nhanh buông tay ra đi?”
“Nằm mơ đi!”
Lương Duyệt Tư không biết tại sao, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Phương Dạ đã tức đến mức không có chỗ trút giận, quyết định sống chết theo đến cùng.
Bởi vì là giờ cao điểm, cửa thang máy còn chưa đóng lại, rất nhanh đã có rất nhiều người đi vào.
Lương Duyệt Tư đau khổ phát hiện hầu hết những người này đều là cấp dưới của mình, trong đó còn có một quản lý cấp cao nữa.
“Chào buổi sáng tổng giám đốc Lương!”
“Xin chào tổng giám đốc Lương!”
Người quản lý cấp cao kia chưa từng gặp Phương Dạ, cô ấy nghi hoặc hỏi: “Tổng giám đốc Lương, vị này là?”
Lương Duyệt Tư cuối cùng cũng không thể không buông tay: “Anh ta là tài xế chuyên trách mà tôi mới thuê hôm qua, tên là Phương Dạ.”
“Ồ!” Quản lý cấp cao kia đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra anh ta là tài xế mới của tổng giám đốc Lương, vậy vừa rồi giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy…”
Lương Duyệt Tư miễn cưỡng giải thích nói: “Đừng hiểu lầm, vừa rồi chỉ là bị trẹo chân, cho nên mới mượn sức của anh ta mà thôi.”
“À, thì ra là như vậy...”
Lý do này ngược lại cũng rất ổn, ngay khi Lương Duyệt Tư thở phào nhẹ nhõm, Phương Dạ ranh mãnh mỉm cười, đột nhiên nói: “Tổng giám đốc Lương, không phải vừa rồi cô nói ai buông tay thì người đó là chó con sao, có phải nên kêu vài tiếng gâu gâu gâu rồi không... á á”
Phương Dạ còn chưa nói xong thì Lương Duyệt Tư đã thẹn quá hóa giận nhéo eo anh, tiếng kêu la thảm thiết trong thang máy nhất thời khiến những người khác lạnh run...
Sau khi kéo Phương Dạ trở lại phòng làm việc của chủ tịch, Lương Duyệt Tư trực tiếp đóng cửa lớn lại, sau đó đóng tất cả cửa chớp xuống.
Phương Dạ bị đè trên ghế sô pha, vẻ mặt anh hoảng sợ nói: “Cô... cô muốn làm gì? Ban ngày ban mặt, cô đừng có mà làm loạn nhé?”
Lương Duyệt Tư tức giận nói: “Làm gì sao? Tôi hỏi anh, hôm qua có phải là anh cởi quần áo của tôi không?”
“Là tôi thì thế nào.” Phương Dạ kêu oan nói: “Lúc đó cô nôn bẩn hết cả người rồi, nếu tôi không giúp cô cởi quần áo, há chẳng phải là làm bẩn ga trải giường sao, cô nằm trên đó ngủ lẽ nào không cảm thấy khó chịu sao?”
Lương Duyệt Tư cũng cho là vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu: “Vậy tại sao anh lại ném tôi một mình ở lại trong khách sạn?”
Bản thân tốt xấu gì cũng là một cô gái xinh đẹp tràn đầy xuân sắc, vậy mà con hàng này sau khi cởi sạch quần áo cô thì trực tiếp chuồn mất, điều này có nghĩa là gì chứ?
“Không phải tôi đã nói với Thẩm Tiệp rồi sao, tôi phải đi giao hàng gấp, nào có thời gian ở cùng cô chứ?”
“Cái gì?” Giọng của Lương Duyệt Tư lập tức nâng lên đến quãng tám: “Trong suy nghĩ của anh, lẽ nào giao hàng còn quan trọng hơn cả chăm sóc tôi sao?”
Phương Dạ nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Mặt Lương Duyệt Tư xanh mét...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.