Chương trước
Chương sau
Người phụ nữ sang trọng dứt khoát chỉ cần quẹt thẻ xong lập tức đi luôn, Phương Dạ còn đang ngẩn ngơ thì một người phụ nữ trung niên có dáng vẻ bất phàm khác lại đi tới, bà ta cũng không nói lời thừa, tiến lên chọn sản phẩm có giá lên tới chục vạn.
Tại sao lại như vậy?
Trong đầu quản lý Hà trống rỗng, nhìn thấy Phương Dạ sắp tan làm nhưng lại đã nâng doanh số lên đến hơn bốn chục vạn, cách mục tiêu bé nhỏ này chỉ còn một bước không xa nữa rồi!
“Tiểu... Tiểu Điệp, có phải vừa rồi tôi xuất hiện ảo giác rồi không?”
Mộ Tiểu Điệp cười khổ: “Quản lý, có vẻ như không phải là ảo giác đâu, Phương Dạ thật sự đã bán được hàng rồi.”
Trong lúc hai người đang hoài nghi, lại có một bác gái hơn năm mươi tuổi nữa đứng ở trước quầy, bà ta đeo vàng bạc rất khoa trương, trông giống như một già giàu mới nổi.
Phương Dạ vừa chào hỏi, bác gái đó đã ngước lỗ mũi lên trời mà nói: “Cậu nhóc, ở đây cậu có hương hoa lan không, tôi không ngửi quen những mùi khác.”
“Hình như... là có?”
Phương Dạ đổ mồ hôi đầy trán miễn cưỡng giới thiệu vài chai.
“Vậy lấy chai này đi!” Bác gái lập tức nhìn trúng lọ đắt nhất: “Cho tôi mười cân.”
“Mười cân?” Vẻ mặt Phương Dạ đầy dấu chấm hỏi: “Dì à, có phải dì nói sai đơn vị rồi không?”
Đừng nói là anh, đến cả quản lý Hà và Mộ Tiểu Điệp ở bên cạnh cũng cảm thấy như vậy.
Bác gái lại lặp lại một lần nữa: “Không sai đâu, tôi muốn mười cân.”
Trán Phương Dạ lại bắt đầu đổ mồ hôi: “Dì à, thật ngại quá, bên chỗ chúng cháu không bán lẻ như vậy, đều là một chai một ạ.”
“Cậu nhóc, sao cậu lại cố chấp như vậy, đóng chai thì đóng chai, dù sao chỉ cần cậu cân đủ mười cân là được rồi, trước kia tôi đến tiệm vàng đều là mua như vậy, có vấn đề sao?”
Cách đó không xa, đột nhiên đôi giày cao gót của quản lý Hà trẹo sang một bên, oạch một tiếng té ngã xuống đất...
Cô ta vào nghề đã hơn mười năm, thật sự là chưa từng gặp qua người nào mua nước hoa bằng cân!
Một chai nước hoa hai mươi ml sẽ không vượt quá tám mươi gam ngay cả khi muốn mua một lúc mười cân, thì không phải là phải mua tới tận năm mươi chai nước hoa sao?
Phương Dạ thiện ý khuyên: “Dì à, nước hoa này cũng không phải để lọc sạch không khí, dì mua một lúc nhiều như vậy dùng hết sao?”
Bác gái ngang ngược nói: “Không dùng hết thì cầm đi tặng người khác, không thành vấn đề.”
“Vậy được ạ.”
Phương Dạ đành chịu, chỉ có thể nói với Mạnh Hổ: “Đại ca, làm phiền chú giúp anh mượn cân điện tử về đây.”
“Lập tức có!”
Đám người Mạnh hổ đã phát tờ rơi tại trung tâm mua sắm trong một ngày, họ đã quen biết các cô gái từ một số cửa hàng rồi, việc mượn một chiếc cân chắc chắn là một vấn đề nhỏ.
Quản lý Hà được Mộ Tiểu Điệp dìu, từ từ đứng dậy, cô ta ỉu xìu nói: “Tiểu Điệp, cô nên đi giúp Phương Dạ trước đi, tôi không sao, không cần quan tâm tôi.”
Trên quầy không có nhiều nước hoa đến vậy, nhất định phải vào kho lấy thêm hàng.
“Vâng ạ.”
Vài phút sau, bác gái hài lòng sách theo mười cân nước hoa bỏ đi, nhìn không khác việc đi mua thức ăn ở siêu thị là mấy...
Đàm Dập Minh líu lưỡi nói: “Mẹ của tôi ơi, một chai nước hoa sáu nghìn tám trăm tám tám tệ, bà dì này trả trong nháy mắt hơn bốn chục vạn, thật bá đạo!”
Hồ Phi cà khịa: “Đừng có ghen gị, độ kị với người ta, bây giờ chú đuổi theo kêu đầu hàng vẫn kịp đấy.”
“Đầu hàng cái gì?”
“Dì ơi, cháu không muốn nỗ lực nữa!”
“Cút!”
“Ha ha ha ha ha ha....”
Thật ra Phương Dạ vẫn có chút bối rối, những vị khách vô nhân tính này, anh hoàn toàn không quen biết, hơn nữa các cô ấy không có kiểu ‘suy nghĩ không thuộc về mình’ như Thường Lệ Mai, rốt cuộc là từ đâu chui ra?
Anh càng nghĩ càng không lý giải được, dứt khoát thuận theo tự nhiên, dù sao chuyện này đối với anh cũng là một chuyện tốt.
Nhìn thời gian đã sắp hết, Phương Dạ đang định thu dọn đồ tan làm cùng với đám lão đại, thì một người đàn ông da trắng bóc đi đến trước quầy, anh ta nhẹ nhàng nói: “Tiểu soái ca, làm phiền anh lấy cho tôi một chai nước hoa dòng Starry Sky.”
Sản phẩm này Phương Dạ rất có ấn tượng, anh hỏi:”Starry Sky tổng cộng có mười hai chai, xin hỏi anh muốn loại nào?”
Người đàn ông khẽ cười: “Đương nhiên là muốn hết rồi, cái này còn cần phải hỏi sao?”
Nhìn thấy nụ cười quái dị của anh ta, Phương Dạ không khỏi rùng mình, vội vàng đi lấy nước hoa.
Nước hoa Starry Sky là sản phẩm hàng đầu được đặt tên theo cung hoàng đạo, giá một chai là một vạn năm, nếu đã nói như vậy thì sẽ là mười tám vạn, bình thường một tháng rất khó bán hết được cả một bộ, chứng kiến cảnh tượng như vậy, quản lý Hà đã có chút tê liệt.
Người đàn ông cũng sảng khoái đưa thẻ ra trả tiền như vậy, trong lúc Phương Dạ đang vụng về chân tay đóng gói thì anh ta đã đặt một tấm danh thiếp màu hồng tím lên bàn, sau đó không tạo ra âm thanh mà đẩy đến trước mặt Phương Dạ.
“Tiểu soái ca, bên trên là số điện thoại của tôi, tan làm rồi nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé, bái bai!”
Người đàn ông xách túi, hôn gió với Phương Dạ.
“Bai... bai!” Phương Dạ đổ mồ hôi đầy đầu nói.
Lúc này anh mới phản ứng lại, người đàn ông này mua cả bộ nước hoa, đến tám chín trên mười phần không phải là tặng bạn gái, mà là mình dùng!
Đợi đến khi người đàn ông ra khỏi cửa trung tâm mua sắm, anh lập tức gói danh thiếp vào trong khăn giấy rồi vứt vào thùng rác...
Toàn bộ cảnh này đã bị cô gái ở trên tầng chụp lại.
Trong nhóm chat trên wechat, một chị đại nào đó đã xù lông lên nói: “Có sai không vậy, là ai đã tìm tên gay đáng chết này vậy, dám gạ gẫm anh rể tôi?”
Một cô gái yếu đuối đánh chữ: “Anh ấy là anh trai của tôi...”
“Không lẽ cô không biết anh trai mình là gay sao?”
“Biết, nhưng trong nhà tôi bây giờ chỉ có anh ấy là rảnh, không tìm anh ấy còn có thể tìm ai được nữa...”
Tô Thiển Y phẫn nộ trực tiếp gửi một hình con dao phay: “Sau khi cô về phải cảnh cáo anh ta, còn dám có ý suy nghĩ không nên có lập tức thiến anh ta!”
“Biết rồi...”
Sau khi tiếp đãi những vị khách cuối, cuối cùng cũng được tan làm rồi, Phương Dạ ước tính qua loa, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, mà bản thân đã bán được hơn hai trăm vạn tiền nước hoa, đã hoàn thành xuất sắc doanh thu đề ra.
Phải biết rằng nhân viên thực tập cũng có hoa hồng, tuy không cao bằng nhân viên chính thức nhưng hai ba điểm vẫn là có.
Đối với thành tích của anh, nhưng em gái khác đương nhiên sẽ ngưỡng mộ không thôi, hơn nữa quản lý Hà thậm chí còn xin cấp trên để tuyển một tốp nhân viên nam để bán hàng rồi.
Bởi vì là thực tập sinh của trụ sở điều đến, nên vài người được hưởng phúc lợi đi làm từ chín giờ đến năm giờ tan làm, đang nói lời tạm biệt với quản lý Hà, Phương Dạ cố tình hỏi: “Quản lý Hà, chị đối với biểu hiện hôm nay của tôi có hài lòng không?”
Quản lý Hà đương nhiên hiểu được ý của anh, chỉ có thể mặt không cảm xúc nói: “Hài lòng.”
Phương Dạ cười hi hi nói: “Vậy thì đầu của chị còn đau không, nếu như cảm thấy năm trăm tiền thuốc không đủ, thì cứ rút một chút tiền lương của tôi, đến bệnh viện chụp vài lần CT cũng được, tránh sau này để lại di chứng gì?”
“Không... không cần thiết!”
Khóe miệng quản lý Hà co giật.
Hôm nay bà đây nhịn, cậu đừng có mà đắc ý quá sớm, cứ để rồi xem!
Nhìn thấy bốn người cười hi hi ha ha rời đi, cô ta tức giận gọi điện thoại cho Lương Duyệt Tử.
“Quản lý Hà, tình hình hôm nay thế nào, có phải có tin tức tốt nói với tôi không?”
Lương Duyệt Tư đang uống cà phê với tâm trạng rất tốt, bởi vì cô ta vừa hợp tác với một thương hiệu cao cấp quốc tế, chỉ cần cô ta ký được hợp đồng, công ty sẽ hoàn toàn cất cánh!
Hơn nữa theo cô ta dự tính, có lẽ thằng nhóc Phương Dạ kia đã bắt đầu bỏ cuộc nửa đường rồi.
Quản lý Hà nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Lương, thật ra, tôi có một tin tức xấu muốn nói với cô...”
“Cái gì? Một ngày Phương Dạ bán được hơn hai trăm vạn tiền hàng?”
Sau khi nghe cô ta báo cáo xong, Lương Duyệt Tư đã suýt chút nữa nhúng cả cái mũi tinh tế của mình vào trong cốc cà phê...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.