Chương trước
Chương sau
Nhóm người Lâm Sương Sương mới vừa thu dọn xong hành lý thì nghe thấy tiếng hét chói tai vô cùng thảm thiết của một ai đó.
Sao lại xảy ra chuyện nữa rồi?
Phương Dạ và Lý Nam là những người đầu tiên chạy tới bên hồ nước sâu, vừa lúc nhìn thấy Chu Kỳ tè ra quần mà bò lên, chỗ phía sau anh ta một mét có nửa phần thi thể trắng bệch đang nổi lềnh bềnh trong hồ nước sâu, hình ảnh vô cùng quỷ dị và kinh khủng.
Nói là nửa phần là bởi vì thi thể chỉ còn lại có nửa phần ở trên, phần bụng dưới bị xé thành từng sớ thịt thật dài nát bươm, thoạt nhìn giống như xúc tu của loài sứa.
Ọe!
Vài người có năng lực tâm lý tiếp nhận khá tệ trực tiếp nôn ra, còn Phương Dạ trong lúc cảm thấy ghê tởm cũng nhận ra thi thể đúng là Long Lượng đào tẩu lúc trước!
Quan sát từ miệng vết thương, tên nhóc đáng thương này hẳn là bị những chiếc răng sắc nhọn xé toạc trong trạng thái còn sống nhăn, nét mặt đau khổ mà dữ tợn, nếu như đoán không lầm, có khả năng rất lớn là anh ta đã trơ mắt nhìn bản thân bị chia thành hai…
Cảnh sát mau chóng tiếp nhận hiện trường, thậm chí còn điều tới mấy máy bơm nước công suất lớn, sau khi rút cạn hoàn toàn hồ nước sâu, ngoại trừ lại tìm được một thi thể nát vụn không nỡ nhìn thì còn phát hiện ra xương cốt động vật chất đống giống hệt một ngọn núi nhỏ.
Trong đống xương cốt ấy ngoài xương cá chiếm số lượng nhiều nhất, thậm chí còn có cả của gia súc và gia cầm, Viên Quân nhìn đến mức dựng hết lông tóc sau lưng, chả trách ngày hôm qua nửa con cá cũng không nhìn thấy, hóa ra tất cả là tại cái này!
Thi thể này đương nhiên là thuộc về Lý Tư Kỳ, kết cục của anh ta còn thê thảm hơn nhiều so với Long Lượng, ngoài một cái đầu miễn cưỡng xem là hoàn chỉnh ra, những bộ phận khác đã rơi rớt tứ lung tung, đoán chừng có chắp vá cũng không chắp vá lại như cũ được.
Báo cáo khám nghiệm tử thi tại hiện trường rất nhanh đã có, thời gian tử vong của hai người là hơn 6 giờ trước, hẳn là đã bị sát hại sau khi trốn thoát không được bao lâu, còn về việc rốt cuộc bọn họ đã đụng phải dã thú gì, cái đó chỉ có trời biết…
Trước khi sắp sửa lên thuyền, Phương Dạ nói chuyện phát hiện lớp da rắn lột khổng lồ trong hồ xử lý nước thải với Từ Lệ, người nọ như suy tư gì, vội vội vàng vàng dẫn người đi điều tra.
Sau khi lên thuyền của bác Đặng, mấy người tràn đầy cảm xúc đối với chuyện phát sinh ngày hôm qua, dường như đã trải qua mấy đời, mà Chu Kỳ mặt mày hốc hác đã có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hiển nhiên bị tàn phá tinh thần hết lần này đến lần khác tra tấn không hề nhẹ, phỏng chừng quay lại Hoa Hải xong cũng phải đến gặp bác sĩ tâm lý thôi.
Lâm Sương Sương chân thành cảm ơn, nói: “Phương Dạ, chuyến thám hiểm lần này may mà có cậu, bằng không, đoán chừng bảy người chúng tôi đã lành ít dữ nhiều!”
Lương Tiểu Lệ cười khổ, bảo: “Sương Sương, cậu nên tự tin lên một chút, vứt hai cái chữ đoán chừng đi đi.”
Đỗ Thiến còn sợ hãi trong lòng mà nói: “Nếu không phải là Phương Dạ, chúng ta ăn chắc đã bị chìm xuống đáy nước giết người diệt khẩu, bị niêm phong trong mấy cái thùng xăng rót đầy xi măng đó, dù cho trôi qua hơn trăm năm cũng chưa chắc sẽ được người khác phát hiện, vừa nghĩ tới thôi là bắp chân tôi run rẩy rồi!”
Những người khác cũng mặt mũi tái nhợt, vĩnh viễn yên lặng nơi đáy nước sâu âm u lạnh lẽo, cách chết kiểu này thật sự quá khủng bố, không khỏi khiến mấy người không sợ hãi.
Bác Đặng vừa hút thuốc lá sợi vừa chậm rì rì nói rằng: “Bác đã nhắc mấy đứa từ lâu rồi, cái bệnh viện bỏ hoang ấy chẳng phải nơi tốt lành, đừng dây vào thì tốt hơn, tiếc là mấy đứa tuổi trẻ khí thịnh, không tin lời bác nói.”
Lý Nam ngượng ngùng cười: “Bác Đặng, không phải không tin bác, thật sự là bởi vì mục tiêu của tụi con vốn dĩ chính là đến chỗ đó thám hiểm, cho nên mới…”
“Cho nên thiếu chút nữa chết thẳng cẳng đúng không?” Hôm nay tâm trạng bác Đặng dường như rất tốt, cảm thấy nói chuyện cũng nhiều hơn mấy lời: “Bác nói chứ, những người trẻ tuổi như mấy đứa đây, chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không tiếp thu bài học sâu sắc một chút là không biết sợ hãi, may mà cuối cùng vẫn xem như hữu kinh vô hiểm, để cho mấy đứa nhặt về một cái mạng nhỏ.”
La Na và Đỗ Tình đồng thời thè lưỡi, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Phương Dạ vẫn luôn nhìn ra phương xa đột nhiên hỏi: “Bác Đặng, lúc trước bác bảo tụi con không được xuống nước, có phải là đã biết đôi chút ẩn tình gì không ạ?”
Bác Đặng thản nhiên nói: “Bác chỉ là thuận miệng bèn nói ra mà thôi.”
Phương Dạ không có ý buông tha mà hỏi: “Hồ nước sâu ở lưng chừng núi ấy, trước đây bác đã từng đến chưa ạ?”
“Chàng trai trẻ, bác chỉ là người bảo vệ đập nước thôi, thường ngày đều ở trên đập, không thể đi lung tung các chỗ được.”
Thấy bác Đặng có vẻ hỏi một đằng trả lời một nẻo, Phương Dạ nhoẻn cười, rõ ràng không định tiếp tục hỏi thêm nữa.
Lên bờ chưa được bao lâu, Uy Đình đã tới đón bọn họ ngay, sau khi nhìn thấy trên đập chứa nước có rất nhiều xe cảnh sát đang dừng lại, tài xế vẫn là có chút mơ màng không biết phải làm sao.
“Trời đất ơi, đập chứa nước này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, hơn phân nửa cảnh sát Hoa Hải đều đang ở đây đó hả?”
Lý Nam cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn cho cam, phá huỷ một ổ độc lớn thôi à.”
Tài xế vốn dĩ chính là một nghề nghiệp tám chuyện trên trời dưới đất, anh ta vừa thấy Lý Nam dường như có biết chút gì đấy, nhanh chóng lôi kéo đối phương bắt đầu hóng hớt…
Dọn toàn bộ hành lý lên xe xong, trước khi đi Phương Dạ lại hỏi bác Đặng một vấn đề cuối cùng: “Bác Đặng, trước đây lúc ở trên lầu con có nhìn thấy một người phụ nữ, có phải là vợ của bác không ạ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.