Sau khi đi được mười mấy mét, hai người nhanh chóng phát hiện điểm khác thường của ngã rẽ này. Cánh cổng vòm tròn ở nơi đây không có lát gạch! Phương Dạ giơ đèn pin lên rọi, chỉ thấy phía bên trong là một căn nhà có diện tích không lớn lắm, trong đó bày một chiếc giường sắt, một cái tủ bằng gỗ và vài thứ khác, không có cửa sổ, chỉ có một lỗ thông gió nho nhỏ. La Na hỏi nhỏ: "Phương Dạ, cậu xem chỗ này có giống như là nhà tù để giam giữ phạm nhân hay không?" Phương Dạ gật gật đầu: "Không phải giam giữ phạm nhân đâu, có lẽ là giam giữ người bệnh đó.". đam mỹ hài "Người bệnh đâu có phạm pháp, giam giữ họ ở đây làm gì chứ?" "Tôi từng nghe ba kể là ở thời đại trước, bệnh phong cùi là chứng bệnh không có thuốc chữa khiến cho ai nghe tới cũng phải khiếp sợ, trên cơ bản thì không có thuốc chữa trị. Cho nên những người mắc phải căn bệnh này thường sẽ bị cách ly." Phương Dạ dùng mấy đốt tay gõ gõ vào cánh cổng sắt: "Cậu nghe xem, độ kiên cố của cánh cửa sắt này không thua kém với cửa của nhà giam là mấy." La Na thở dài, nói: "Bọn họ bị nhốt ở đây có phải là chỉ có thể ngồi chờ chết hay không? Vậy chẳng phải là quá đáng thương rồi sao?" Phương Dạ không ừ hử gì cả, anh kéo cô tiếp tục đi về phía trước, xem hiển thị trên thiết bị, nguồn gốc của tín hiệu đang nằm bên trong cánh cổng vòm tròn phía trước. "Cái đó, cậu có mang theo mấy thứ như tỏi, nước thánh hay móng lừa đen không?" Trước khi tiến đến gần, Phương Dạ đột nhiên hỏi. Cái này gọi là lâm trận mới mài gươm, không bén cũng sáng. Bây giờ anh cũng không biết rõ rằng bên trong đó rốt cuộc có thứ dơ bẩn gì không, tất nhiên tốt hơn hết là phải có chuẩn bị, ít ra cũng có thể yên tâm được phần nào... "Không có, mấy thứ đó đều nằm trong ba lô của Lý Nam cả... đúng rồi, hình như tớ cũng có mang theo một bình!" La Na lục lọi trong cái ba lô nhỏ của mình một hồi, đột nhiên lấy ra một cái bình nhỏ màu đỏ. "Đây là gì vậy, nước thánh thải ra đó hả?" Phương Dạ đón lấy rồi nhìn xem, lập tức bị ba chữ bột ớt cay dán trên mặt bình làm hết hồn. La Na nhìn thấy sắc mặt anh sai sai, thế là nói ngay: "Sao vậy, không thích hợp sao? Nhưng tớ chỉ mang theo cái này..." "Không sao đâu, tận dụng thôi." Giờ phút này rồi còn đòi hỏi gì nữa chứ, còn nước còn tát là được rồi, nói không chừng đánh bừa mà trúng, biết đâu mấy con ác ma này thật sự sợ bột ớt cay cũng không chừng? Tay trái của Phương Dạ cầm máy đo trắc địa, tay phải cầm theo bình bột ớt cay không vặn nắp và La Na thì đang cầm theo máy quay, cả hai cùng nhau chầm chậm tiến vào trong phòng. Căn phòng này lớn hơn căn phòng vừa rồi rất nhiều, có ba bốn cái giường sắt, mỗi cái đều được ngăn bằng rèm vải, bên cạnh còn đặt rất nhiều tủ thuốc bằng kính, trông có vẻ như là phòng trị bệnh. Nguồn gốc của tín hiệu xuất phát từ chiếc giường sắt ở góc trong cùng, hai người nhẹ tay nhẹ chân bước qua, từ từ kéo cái màn rách rưới lên. Vừa mới kéo được hơn phân nửa, La Na đã hét lên một tiếng đầy kinh hoàng. Phía sau chiếc rèm che là một đôi chân ngọc mảnh khảnh, trong đó có một cái chân đã lộ hết ra ngoài không khí, một chân còn lại vẫn mang chiếc giày leo núi. "Tiểu Lệ, cậu ấy... thì ra cậu ấy đang ở đây?" "Đừng hoảng sợ!" Phương Dạ bị cô làm ồn đến nổi phát bực, vội vàng lên tiếng ngăn lại. Sau khi định thần trở lại, anh thẳng thừng kéo hết rèm ra. Sau khi La Na nhìn thấy rõ cảnh tượng trên giường, tiếng hét của cô thiếu chút nữa là có thể xé rách luôn nóc của tầng hầm! Chủ nhân của cái chân quả nhiên là Lương Tiểu Lệ, thân thể của cô ta nằm lẳng lặng trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, cái đầu với đôi mắt nhắm nghiền thì lại nằm trên eo, giống như đang bị tay trái của chính mình cầm lấy... "Tiểu Lệ chết rồi! Cậu ấy... cậu ấy thật sự chết rồi..." La Na lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, rầm một tiếng, cô đụng vào một chiếc giường sắt khác. Dù sắc mặt của Phương Dạ cũng trắng bệch, nhưng vẻ mặt của anh thì bình tĩnh hơn nhiều, chỉ lùi một bước về sau thôi. Đúng vào lúc này, tiếng máy đo trắc địa trong tay anh càng kêu lên dồn dập hơn, thậm chí cái đèn cảnh báo màu đỏ trên mặt máy còn bật sáng! Trong lòng hai người không hẹn mà gặp cùng xẹt qua một ý nghĩa. Ma, nó thật sự sắp đến rồi! Đúng như dự đoán, trong lúc hai người đang căng thẳng tột độ, Lương Tiểu Lệ đột nhiên mở mắt lên, lộ ra đôi tròng mắt đỏ như máu, sau đó ngó trân trân vào Phương Dạ đang đứng trước mặt với vẻ hung ác. Phương Dạ lớn đến từng tuổi này rồi, đừng nói là ma quỷ, ngay cả người chết anh cũng chưa từng nhìn thấy. Giờ phút này bị dọa đến nổi tóc gáy dựng đứng cả lên, bình bột ớt cay trong tay được anh xem là phương thuốc cứu mạng cuối cùng, cứ theo phản xạ mà vẩy bột ớt về phía cái đầu của Lương Tiểu Lệ. "A...a hách xì!" Lương Tiểu Lệ vốn định giả bộ ra vẻ dễ sợ hơn, không ngờ lực sát thương của bột ớt cay thật sự quá lớn, khiến cho cô ta không kìm được hắt xì một cái! Sau khi hắc xì xong, tình cảnh khủng khiếp căng thẳng trong phòng thoáng chốc đã thay đổi... What the fuck? Ma quỷ mà cũng biết hắt hơi? La Na còn đang ngơ ngác, nhưng Phương Dạ đã kịp phản ứng. Thì ra Lương Tiểu Lệ này đang giả ma dọa người! "Khặc! Bột ớt cay ở đâu ra vậy?" Đột nhiên, phía bên cạnh truyền đến giọng nói của Lâm Sương Sương. "Tiểu Na, nhìn đằng sau kìa, đừng có quay nữa, dừng lại đi." "Hả?" La Na nhìn thấy có mấy người từ phía sau tấm rèm bước ra, não bộ thoáng chốc có chút không load kịp. Lâm Sương Sương, Lý Nam, Chu Kỳ, Viên Quân... Và cái xác không đầu nằm trên chiếc giường sắt của "Lương Tiểu Lệ" cũng ngồi bật dậy, bây giờ hai người mới nhìn thấy, thì ra là do Đỗ Thiến cải trang thành, vừa rồi trên cổ chỉ là bị quấn một miếng vải đen mà thôi, đèn dưới tầng hầm vốn đã lờ mờ rồi, không nhìn kỹ thì thật sự không phát hiện ra. Cái đầu của Lương Tiểu Lệ còn đơn giản hơn nữa, trực tiếp khoét một cái lỗ trên giường, sau đó lấy vải che lại phân nửa người... Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do bọn họ tự biên tự diễn à? Lâm Sương Sương mặt mày hớn hở đón lấy máy quay: "Tuy là đoạn bột ớt cay ở phần dưới có phá cảnh quay một xíu, nhưng đoạn phim phía trước chắc cũng đủ để edit thành video rồi, coi như là đại công cáo thành!" Lý Nam mỉm cười, nói với Phương Dạ: "Cực khổ cho hai vị diễn viên chính rồi, tuy là có chút trục trặc ở giữa, nhưng video lần này ghi hình vô cùng hoàn hảo. Đặc biệt là vẻ mặt hoảng sợ lúc cuối cùng ấy, quả là chân thực không chê vào đâu được!" Cái gọi là trục trặc nhỏ chắc có lẽ là chỉ việc Phương Dạ không ra chiêu như trong sách võ thuật, trực tiếp xông thẳng vào tầng hầm từ tòa nhà số 2. "Bọn tôi bị hù thật mà, sao không chân thực cho được?" Phương Dạ cười khổ nói: "Các cậu giấu giếm làm bọn tôi khổ sở quá mà, có thể giải thích một chút không?" Lâm Sương Sương nói với vẻ hối lỗi: "Thật ngại quá, thực ra thì chúng tôi đã đến Ly Đảo lần thứ hai rồi. Bởi vì đoạn video của lần quay đầu tiên thật sự quá tệ, không có nửa điểm hấp dẫn người xem nữa, cho nên chúng tôi mới lên kế hoạch quay lại, còn đặc biệt mời hai diễn viên đến tham gia quay thực tế." Chu Kỳ cười ha hả: "Chắc phải thêm vào câu không rõ chân tướng mới phải. Ha ha ha, trông vẻ mặt vừa rồi của cậu ấy thật buồn cười quá đi, không biết có bị hù đến tè ra quần hay không!" Phương Dạ còn chưa cảm thấy gì thì La Na đã bị chọc tức đến bật khóc rồi: "Thảo nào ngày hôm đó dù có thế nào các cậu cũng phải kéo tôi vào hội cho bằng được, thì ra là đã có sẵn ý đồ xấu xa rồi, có quá đáng lắm không?" Lương Tiểu Lệ ôm lấy cô, cười híp mắt, nói: "Tiểu Na à, thật ra chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi. Cậu nghĩ thử xem, cậu vốn dĩ là một cô gái ngoan ngoãn, nhát gan như thỏ đế. Sau khi trải qua buổi quay thực tế này rồi, có phải là lá gan cũng to hơn một chút rồi không?" La Na thay đổi ý nghĩ, lời đối phương nói có vẻ như không có sơ hở nào, thế là gật gật đầu: "Nói vậy cũng đúng." Lâm Sương Sương cùng Đỗ Thiến cũng cho La Na một cái ôm to bự: "Chúc mừng cậu, Tiểu Na. Bây giờ cậu đã chính thức trở thành thành viên của hội nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên của chúng tôi rồi. Chúng tôi đảm bảo, sau này sẽ không gọi cậu là đồ nhát gan nữa!" Đến lúc này La Na cuối cùng cũng nín khóc, mỉm cười. Phương Dạ nhắc nhở đầy thiện ý: "Lăn lộn cả đêm rồi, chúng ta trở về được rồi chứ?" Miếng da rắn phát hiện bên trong cái hồ xử lý nước thải vẫn luôn làm cho anh cảm thấy bất an. Tốt hơn hết là mau chóng rời khỏi cái bệnh bỏ hoang này càng sớm càng tốt. Lý Nam gật gật đầu: "Vậy được, chúng ta chia nhau đi thu dọn đồ đạc, sau đó trở về chỗ cắm trại thôi." Lương Tiểu Lệ có chút ngại ngùng, nói: "Có ai giúp tôi trở lại hồ chất thải lấy chiếc giày về không?" Lý Nam nói: "Chỗ đó xa quá, một người đi không an toàn cho lắm, hay là ngày mai quay lại nhặt đi." Đỗ Thiến có chút bất mãn: "Ở đây cách chỗ cắm trại xa như vậy, đâu thể nào để Tiểu Lệ đi chân không về được chứ?" Lý Nam đang do dự thì Phương Dạ chủ động lên tiếng: "Gan của tôi cũng tương đối lớn, hay là để tôi đi cho." "Vậy cậu cẩn thận chút nhé, có chuyện gì thì liên lạc bằng bộ đàm." Lý Nam đã biết thân thủ của Phương Dạ rất tốt, thế là gật đầu đồng ý. "Phương Dạ, tôi muốn đi cùng với cậu." La Na vội vàng lên tiếng. "Không cần đâu, cậu vẫn nên đi cùng với mọi người đi, tôi lập tức về ngay." "Phương Dạ từ chối không chút do dự, tấm da rắn kia làm cho anh kiêng kỵ trong lòng, nói không chừng trên đường đi sẽ gặp phải nguy hiểm nào đó, hành động một mình tất nhiên là thuận tiện hơn, dù có đánh không lại thì chạy cũng nhanh. Lâm Sương Sương có chút mệt mỏi, nói: "Yên tâm đi Tiểu Na, bạn trai của cậu đi một lát là về ngay, chúng ta cứ đợi trên lầu." Lương Tiểu Lệ cũng cười nói: "Đúng đó, hai người cũng dính chặt cả buổi tối rồi, không lẽ còn chưa ngán sao chứ?" La Na mới hậm hực bỏ qua, yên lặng nhìn Phương Dạ khuất dần trong bóng tối...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]