Chương trước
Chương sau
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau hay lắm, sao các sự kiện đột ngột cứ xảy ra dồn dập cùng lúc vậy?
Phương Dạ không có thời gian nghĩ nhiều, anh ba chân bốn cẳng chạy lên tầng, đương nhiên La Na cũng theo sát phía sau anh.
Lâm Sương Sương sững sờ: “Lý Nam, bây giờ chúng ta phải làm sao đây, đi sân thượng trước hay là xuống tầng trước?”
Sau khi do dự một lát Lý Nam nhanh chóng đưa ra quyết định: “Đi sân thượng trước đi, bệnh viện này quá kì lạ, bây giờ chúng ta phải cố gắng không được tách ra.”
Chu Kỳ cũng đồng ý, ba người nhanh chóng đi theo sau đến lúc này Lâm Sương Sương vẫn không quên chụp ảnh...
Sau khi xông lên sân thượng Phương Dạ và La Na không thấy bóng dáng của Viên Quân và Đỗ Thiến đâu, chỉ còn thiết bị chụp ảnh vẫn ở nguyên đó nhưng vẫn như cũ chưa mở máy.
Lý Nam và những người khác nhanh chóng đuổi theo đến nơi, trong tay anh ta đã cầm sẵn một thiết bị màu đen có màn hình hiển thị, đoán chừng đó chính là máy dò từ trường quý giá của thị trấn.
Chu Kỳ hét lên thất thanh: “Toi rồi, chắc chắn Viên Quân và Đỗ Thiến đã bị ác quỷ bắt đi rồi!”
Lâm Sương Sương thì lại khá bình tĩnh: “Lý Nam, máy dò tìm có phản ứng không?”
Lý Nam có chút chán nản nói: “Chẳng có phản ứng gì, chẳng lẽ thực sự bị miệng quạ đen đủi Viên Quân nói trúng rồi?”
Phương Dạ soi đèn pin kiểm tra thì thấy trên mặt đất có rất nhiều dấu chân lộn xộn, dường như hai người họ đã xảy ra giằng co trong thời gian ngắn, hơn nữa bộ đàm cũng đã rơi ở bên cạnh.
Trái tim La Na lại đập thình thịch, cô ấy thấp thỏm lo sợ hỏi: “Phương Dạ, cậu có phát hiện ra gì không, chắc không phải bọn họ... bị ác quỷ bắt đi rồi chứ?”
Thực ra trong lòng Phương Dạ cũng có chút dao động, nhưng để làm yên lòng đối phương anh vẫn trưng ra khuôn mặt nghiêm túc rồi nói: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, trên đời này không có quỷ.”
Chu Kỳ nói móc mỉa: “Không có quỷ? Vậy cậu giải thích đi sao bọn họ lại mất tích?”
“Không biết.” Phương Dạ cũng không muốn suy đoán lung tung: “Đợi lúc nào tìm thấy bọn họ thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.”
Lý Nam hỏi: “Phương Dạ, anh có ý kiến gì?”
Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, các cậu đi báo cảnh sát tuần tra còn một mình tôi sẽ đi tìm bọn họ, bệnh viện này tổng cộng có hai tòa nhà thôi sớm muộn gì cũng sẽ tìm thấy.”
Chu Kỳ chất vấn nói: “Dựa vào cái gì mà một người đi tìm, cậu coi mình là chú Cửu hay là Lambo?”
Vẻ mặt Phương dạ vô cảm, anh nói: “Vậy hay là đổi người ở lại là cậu?”
Chu Kỳ lúng túng nói: “Tôi không ngu ngốc như vậy...”
Lúc Lý Nam đang định phát biểu ý kiến của mình thì có một vài tiếng động phát ra từ bồn nước gần đó khiến mọi người sợ hết hồn.
Sau sự ngỡ ngàng lúc đầu đột nhiên Phương Dạ nghĩ ra điều gì đó, anh dùng tay và chân nhanh nhẹn leo lên thang rồi trèo lên đỉnh bồn nước, sau đó giơ đèn pin chiếu vào bên trong.
Thì thấy dưới đáy bồn nước bám đầy rêu và có một bóng đen với mái tóc bù xù đang yếu ớt đập vào tường, nhìn quần áo thì rõ ràng người này là một trong những thành viên mất tích của nhóm.
Phương Dạ hét lớn: “Đỗ Thiến, là cậu sao?”
Bóng đen ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, mặc dù khuôn mặt bẩn thỉu nhưng vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay cô ta chính là Đỗ Thiến!
Lý Nam cũng leo lên: “Đỗ Thiến, cậu vẫn ổn chứ?”
“Ha ha ha...”
Đỗ Thiến không trả lời mà cổ họng chỉ phát ra những tiếng cười kì quái.
Sắc mặt Lý Nam lập tức trở nên nghiêm trọng: “Chắc không phải vì sợ hãi quá nên đầu óc có vấn đề rồi chứ?”
Phương Dạ lắc đầu: “Không biết nữa, trước tiên cứ cứu cậu ấy đã rồi nói tiếp.”
Lý Nam vừa nhìn thì thấy đáy bồn nước khá cao vì vậy anh ta nói: “Anh đợi một lát, tôi đi lấy dây.”
“Không cần đâu.”
Phương Dạ nói xong bèn nhảy xuống, cả người đã ở trong bồn nước.
Sau khi xuống, ánh mắt Đỗ Thiên vẫn nhìn anh một cách vô hồn trông rất đáng sợ.
Không quan tâm đến khác biệt nam nữ, Phương Dạ trực tiếp khiêng cô ta lên, Lý Nam nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô ta kéo lên.
Lý Nam chưa kịp đưa Đỗ Thiến xuống thì Phương Dạ đã đạp vào tường mượn lực để nhảy ra khỏi bồn nước, động tác rất phóng khoáng, thoải mái.
Lý Nam nhìn đến nỗi ngẩn ngơ, chẳng trách người ta dám ở lại một mình, hóa ra là một cao thủ sao?
“Phương Dạ, không ngờ trước đây anh từng luyện võ, anh luyện Taekwondo hay là Karate?”
Phương Dạ cười nói: “Cả hai đều không phải, tôi chỉ từng luyện qua mấy ngón võ mèo cào, không đáng nhắc đến.”
Sau khi Đỗ Thiến trở lại sân thượng vẫn chẳng có chút khởi sắc nào, dường như cũng quên luôn tên của hai người bạn cùng phòng, chỉ biết đứng đó cười ngốc nghếch.
Phương Dạ đề nghị: “Mọi chuyện đã đến nước này tôi cảm thấy chúng ta nên báo cảnh sát tuần tra thì hơn, mọi người thấy thế nào?”
Lâm Sương Sương do dự nói: “Đây là một cách giải quyết nhưng ở đây bốn phía đều là nước chúng ta căn bản không thể ra được?”
Chu Kỳ cũng bĩu môi nói: “Chính là ở đây ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có thì lấy gì báo cảnh sát tuần tra chứ?”
Sau khi do dự một lát Lý Nam nói: “Thực ra trên đảo có một nơi có tín hiệu.”
Lâm Sương Sương ngạc nhiên nói: “Ở đâu?”
Lý Nam chỉ về đỉnh núi ở phía xa: “Chính là nơi cao nhất trên đảo, hôm nay chúng ta đã đi qua đó, cố gắng thì cũng bắt được hai vạch tín hiệu, báo cảnh sát tuần tra chắc là không có vấn đề gì.”
“Vậy thế này đi, chúng ta tiếp tục chia thành hai nhóm, tôi ở lại tìm người, còn mọi người cùng nhau lên đỉnh núi gọi điện thoại.” Phương Dạ nói: “Sau khi báo cảnh sát tuần tra xong mọi người có thể trở về doanh trại đợi, sau khi tôi tìm thấy người sẽ đưa họ trở về.”
La Na lập tức ôm lấy cánh tay anh: “Không được, tôi cũng muốn ở lại với cậu!”
Phương Dạ có chút bất lực nói: “Ngoan, ở lại quá nguy hiểm, cậu đi với nhóm lớn sẽ an toàn hơn.”
La Na bướng bỉnh nói: “Tôi không muốn, tôi vẫn cảm thấy ở lại bên cạnh cậu sẽ an toàn hơn.”
Phương Dạ nghĩ vậy cũng thấy đúng, dù sao thì Lý Nam cúng chỉ là người bình thường còn Chu Kỳ thì là đồ ăn hại, đi với bọn họ chắc chắn sẽ không có cảm giác an toàn...
“Vậy được, chúng ta đi với nhau.”
“Ừ.” La Na lập tức mở to đôi mắt mỉm cười.
Lý Nam nói: “Đường lên đỉnh núi khá dốc và khó đi, nếu không thì như thế này đi, mọi người cứ hành động trước một mình tôi sẽ đi lên đỉnh núi, gọi điện thoại xong sẽ lập tức trở về tụ họp, mọi người thấy thế nào?”
Lâm Sương Sương gật đầu: “Tôi cảm thấy phương án này khá ổn, thần trí Đỗ Thiến bây giờ không được tỉnh táo, đưa cô ấy leo lên đỉnh núi thực sự là quá nguy hiểm, vẫn nên đợi ở bệnh viện thì an toàn hơn.”
“Vậy được.” Phương Dạ do dự một lát rồi đồng ý, dù sao thì đưa thêm một người hay vài người cũng giống nhau.
Lý Nam đưa cho anh bộ đàm mà Viên Quân để lại: “Tôi sẽ quay trở lại nhanh nhất có thể, mọi người cẩn thận chút cố gắng đừng để mất thêm thành viên.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Phương Dạ gật đầu.
Lâm Sương Sương nói: “Lý Nam, cậu để lại máy dò tìm đi, nói không chừng chúng tôi có thể sẽ dùng đến.”
Gọi điện thoại báo cảnh sát tuần tra đương nhiên sẽ không cần máy dò tìm nên Lý Nam giao nó lại cho Lâm Sương Sương sau đó quay người đi về phía cửa ra.
Lâm Sương Sương hỏi: “Phương Dạ, bây giờ chúng ta bắt đầu tìm từ đâu?”
Phương Dạ sờ cằm sau đó nói: “Không phải cậu có bản vẽ mặt bằng của bệnh viện sao, có thể lấy cho tôi xem không?”
Lâm Sương Sương gật đầu rồi đưa cho anh một bản A3.
Sau khi mở bản vẽ ra La Na chụm đầu vào xem, Phương Dạ cẩn thận đánh giá một lát, sau khi bàn bạc với Lâm Sương Sương rất nhanh đã quyết định được mục tiêu.
“Quyết định rồi, chúng ta sẽ bắt đầu tìm từ tầng hầm của tòa nhà số 2.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.