Chương trước
Chương sau
Khi đám người lần lượt lên thuyền, Lâm Sương Sương lặng lẽ đến bên cạnh Phương Dạ, nói nhỏ: “Phương Dạ, chúng ta còn tính là bạn bè không?”
Phương Dạ do dự nửa giây, vẫn là gật đầu.
Lâm Sương Sương khẽ cười, sau đó lại nói: “Chuyện tối hôm đó tại quán bar Dạ Sắc, tôi mong cậu có thể giữ kín như bưng, có được không?”
Lúc này Phương Dạ mới hiểu ra, chẳng trách sau khi lên xe cô ta lại khách sáo với mình như vậy, thì ra là sợ Chu Kỳ biết được lịch sử đen tối bị một ông già bao nuôi lúc trước…
Ba cái chuyện rách nát này, anh cũng lười đi nhiều chuyện, vậy nên đã thuận miệng đồng ý: “Được.”
“Cảm ơn cậu!”
Lâm Sương Sương chân thành nói cảm ơn, sau đó bước lên thuyền sau La Na.
Ca nô đã phá hủy sự yên tĩnh xung quanh, cưỡi gió lướt sóng trên mặt nước, dọa không ít chim nước màu trắng vỗ cánh bay lên, lượn quanh phía trên hồ chứa nước không thôi.
Rất nhanh đám người đã đến được Ly Đảo nằm sâu trên hồ chứa nước. Ban đầu Phương Dạ nghĩ đây chỉ là một hòn đảo nho nhỏ, sau khi đến gần mới phát hiện nó không phải to bình thường, diện tích ít nhất cũng bằng bốn năm cái sân đá bóng tiêu chuẩn. Ngoài ra trên đảo còn có một ngọn núi nhỏ, tên là Ly Sơn.
Sau khi cập bến tại một bến tàu nhỏ cũ nát, bác Đặng nói cho bọn họ vài điểm cần chú ý, mà điều thứ nhất chính là không thể lại gần ngọn núi đó, bởi vì bệnh viện bỏ hoang được xây trên núi.
“Nếu các cháu muốn cắm trại, có thể chọn đất trống ở phía Nam, địa thế ở đó khá bằng phẳng. Nhớ rõ, trước khi rời đi, nhất định phải dọn sạch rác. Nơi này là khu bảo tồn chim di trú, đừng gây rắc rối cho bác.”
“Dạ vâng ạ, chúng cháu nhất định sẽ chú ý.” Lý Nam cười hi hi, nhét một phong bì qua: “Một chút lòng thành, bác Đặng cầm lấy mua ít thuốc hút ạ.”
“Ừm, trưa mai bác lại đến đón các cháu.” Bác Đặng nhận phong bì rồi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên lại nhớ đến cái gì đó: “Đúng rồi, tốt nhất là các cháu đừng xuống nước bơi, tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Dạ vâng, chúng cháu đều nhớ rồi ạ!”
Sau khi nhìn thấy chiếc ca nô đi xa, Chu Kỳ tùy tiện nói: “Thật sự coi chúng ta là con nít ba tuổi à, bơi có xíu còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Lý Nam cười nói: “Không phải bác ấy chỉ là nhắc nhở thôi sao. Chúng ta đi thôi, trước tiên lên núi tìm một nơi cắm trại, sau đó lại đến bệnh viện xem thử.”
Mục đích của bọn họ vốn là bệnh viện bỏ hoang, đương nhiên sẽ không chọn địa điểm cắm trại mà bác Đặng đã đề nghị.
Nhóm người chuẩn bị đi vào trong đảo. Sau khi khiêng cái balo hơn năm chục ký lên, sắc mặt của bốn bạn nam lập tức thay đổi.
Lý Nam và Viên Quân chỉ hơi nhíu mày, còn Chu Kỳ thì trực tiếp nhăn mặt như trái khổ qua, Phương Dạ thì lại như không có việc gì, như thể trong balo không có thứ gì cả.
Bốn bạn nữ cũng đeo túi hành lý lên, La Na nói: “Phương Dạ, cái balo này rất nặng, hay là tôi cầm túi đeo chéo giúp cậu nhé?”
Phương Dạ trực tiếp móc túi đeo chéo lên trên balo, thờ ơ nói: “Không sao, chút trọng lượng này căn bản không là gì với tôi. Balo du lịch của cậu cũng rất nặng, hay là tôi giúp cậu cầm một phần nhé?”
La Na cười nói: “Không cần đâu. Tôi cũng không phải cô gái nhà giàu yểu điệu. Nếu đã ra ngoài cắm trại, đương nhiên phải tự đeo đồ của mình mới thú vị!”
“Vậy cũng đúng.”
Lý Nam đi dẫn đầu, dẫn mọi người xuất phát về phía Ly Sơn.
Sau khi đi qua một đồng cỏ rậm rạp, đội ngũ tiến vào trong rừng cây um tùm. Theo như độ dày của lá rụng dưới đất, nơi này quả thật đã bị bỏ hoang một khoảng thời gian rất lâu rồi.
Hình như Lý Nam rất quen thuộc với địa hình trên đảo, dẫn mọi người đi trên một còn đường nhỏ khá thông thuận. Chưa đến nửa tiếng sau, bọn họ đã đến được chân núi của Ly Sơn.
Chỗ này có mấy căn nhà gạch bùn bỏ hoang. Bởi vì thời gian dài không được tu sửa, chỉ còn lại mấy bức tường bị nhão, bên trên đã có đầy cây leo, và một số loài hoa dại không biết tên, cho người ta cảm giác cực kỳ hoang vắng. La Na và Lâm Sương Sương đều lấy máy ảnh ra chụp lại.
Tiếp tục đi về phía trước, tường đất tương tự càng ngày càng nhiều.
Lý Nam giải thích: “Dưới chân núi này đã từng có một ngôi làng nhỏ, chỉ là sau khi bệnh viện bị bỏ hoang, dân làng đều đã chuyển đi rồi.”
La Na tò mò hỏi: “Mặc dù chỗ này hẻo lánh một chút, nhưng cũng tính là một nơi tốt, vì sao họ phải rời đi chứ?”
Viên Quân đột nhiên nói một cách rùng rợn: “Vì sao phải chuyển đi, đương nhiên là vì nơi này có ma rồi!”
Sau khi nghe lời giải thích, khuôn mặt nhỏ của La na lập tức trắng bệch, còn mặt của những người khác thì không có gì thay đổi.
“Cậu… cậu đừng có dọa tôi! Nơi này non xanh nước biếc, sao có thể có… có ma?”
Viên Quân cố ý xụ mặt nói: “Tôi đâu có dọa cậu, đây đều là những lời dân làng đã rời đi nói đó.”
Lý Nam cười nói: “Trên cơ bản, dân làng ở đây đều họ Đặng. Cha của Đặng Luân bạn tôi lớn lên ở nơi này, cho nên cậu ấy đã nói cho tôi biết một số bí mật năm đó.”
Lâm Sương Sương hỏi: “Chuyện ma quỷ, chắc hẳn cũng phát sinh sau vụ hỏa hoạn nhỉ?”
Lý Nam gật đầu: “Không sai, ngay ngày thứ bảy sau trận hỏa hoạn, có người dân nhìn thấy trên đỉnh núi đỏ rực trời, vô cùng quái dị. Có vài người to gan kết bạn lên núi, kết quả nhìn thấy vô số bóng người trong bệnh viện hoang tàn. Những bóng người đó còn đang không ngừng kêu rên, giống như là tiếng kêu thảm trước khi sắp chết vậy!”
“Qua ngày hôm sau, có mấy chuồng gà của nhà dân đều bị cướp sạch, trên lông gà rớt lại toàn là than cháy, cho nên ai ai cũng biến sắc, nói đây là do oan hồn trong bệnh viện quấy phá. Đợi sau khi ăn sạch gà sống, tiếp theo sẽ đến lượt người sống, thế nên trong vòng ba ngày, toàn bộ dân làng đều chuyển đi hết…”
Sau khi nghe xong, sắc mặt La Na càng trắng hơn. Cô ấy run rẩy hỏi: “Vậy… vậy hay là chúng ta đừng lên núi cắm trại nữa được không?”
Lâm Sương Sương cười nói: “Na Na, đây chỉ có thể coi là truyện kể dân gian mà thôi. Hơn nữa, chúng ta đến đây để quay video, tôi còn mong sao có thể quay được mấy thứ đó đây!”
Lương Tiểu Lệ cũng nói: “Khụ, nói thì nói vậy, chứ thật ra trong lòng mọi người đều biết, trên đời này làm gì có ma. Trận hỏa hoạn năm đó bùng cháy cũng rất kỳ lạ. Nếu như theo như tình tiết trong phim, mười phần thì có tám chín phần là do có người cố ý phóng hỏa. Mục đích chính là để che dấu những sự thật nào đó không muốn cho người khác biết.”
Đỗ Thiến cười nói: “Vậy theo như cậu nói, chuyện ma quỷ phía sau cũng là có người đạo diễn hả?”
“Vô cùng có khả năng!” Lương Tiểu Lệ thần bí nói: “Các cậu nghĩ thử xem, ánh đỏ không phải chính là ánh lửa sao? Làm mấy thứ này hoàn toàn không khó khăn gì. Sau đó lại sắp xếp thêm một vài người đã hóa trang trốn trong đống đổ nát gào khóc thảm thiết. Thật là quá mức đơn giản!”
“Vậy lỡ như thật sự có ma thì sao?” Phương Dạ ra vẻ nghiêm túc trêu chọc: “Tôi nói là lỡ như thôi, nếu như tối nay trong bệnh viện thật sự nhìn thấy mấy thứ đó, các cậu có cách gì để đối phó không?”
“Đương nhiên có, tôi sớm đã chuẩn bị sẵn rồi!” Lý Nam cong ngón tay đếm: “Có tỏi, thánh giá, nước thánh, móng lừa đen, ớt thì là các thứ, tất cả đều là hàng chính hãng mua từ trên mạng!”
Phương Dạ nghe mà ngẩn ra.
Mấy thứ trước thì anh có thể hiểu được, nhưng ớt thì là là cái quỷ gì nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.