Chương trước
Chương sau
Hạ Vi nghe thấy vậy không nhịn được bật cười: “Bố của cậu cũng thật biết tán gẫu, có phải ông ấy đã từng trải qua trước đây không, vậy ba người phụ nữ kia là thế nào?”
Phương Dạ cười hi hi: “ Ba người phụ nữ, vậy đương nhiên chính là khủng long bạo chúa ăn chung rồi.”
Hạ Vi: “…”
Ôi trời!
Đúng lúc này, Trâu Lệ Lệ đang mơ màng ngủ thì bỗng nhiên mở cửa đi vào, vừa đi vừa dụi mắt, cô ta mặc trên người một bộ váy ngủ mỏng bằng tơ, thân hình trẻ trung đầy sức sống thoáng hiện ra, khiến cho hai người ở trong phòng khách nhất thời nhìn sững sờ.
“Chị Vi, tại sao chị còn chưa ngủ nữa… ớ, tại sao Phương Dạ lại ở đây, có phải hai người các người…”
“Hai người chúng tôi không có chuyện gì!” Hai người đồng thanh nói.
Nhìn thấy ánh mắt Phương Dạ đang không ngần ngại mà nhìn, Hạ Vi vội vàng giúp Trâu Lệ Lệ che lại cơ thể, mở miệng oán trách: “Lệ Lệ à Lệ Lệ, váy ngủ của em mỏng thế này, tại sao không mặc đồ lót rồi mới đi ra, sắp bị nhìn thấy hết rồi!”
Trâu Lệ Lệ cúi đầu nhìn, lập tức hét lớn sau đó ôm chặt bản thân, vội vàng chui lại vào phòng.
Phương Dạ xấu hổ lắc đầu: “Cái đó, em không làm phiền các người ngủ nữa, quay về trước đây.”
Sau sự cố nhỏ này, tâm tư của Hạ Vi cũng đã phai mờ đi không ít, chị ấy chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, vậy cậu về trước đi, nhớ chú ý an toàn, nhất định không được lái xe nhanh.”
Trong lòng Phương Dạ cười khổ, không lái xe nhanh? Em đã phóng như bão tới đây đó, tuy rằng không vượt đèn đỏ, nhưng vượt tốc độ thì nhất định có!
Sau khi anh xuống nhà, nhìn thấy bên kia được đã có không ít người tập chung vây quanh, phần lớn trong số đó đều mặc đồ ngủ hoặc quần đùi, có thể thấy bọn họ vừa mới từ giường chui ra, nhưng mà mặt ai cũng cực kỳ cao hứng, toàn bộ đều đang rỉ tai nhau bàn luận.
Phần lớn đàn ông đều nhìn Mã Lê, nếu không có nhiều dao rựa vương vãi trên mặt đất, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng đây là một cô gái say rượu vừa từ quán bar đi ra, bởi vì chiếc áo khoác da nóng bỏng quá bắt mắt, lại vô cùng hợp thời trang, nếu không phải trên người cô ta dính nhơ nhớp toàn là rác, nhất định sẽ có tên đàn ông to gan muốn tiến lên sàm sỡ…
So sánh với việc vượt qua tỷ đô trốn sau minibus Jinbei cũng không phải là quá dễ thấy.
Phương Dạ vừa muốn lái xe quay về nhà, thì tiếng còi inh ỏi từ xa vang lên, bảy tám chiếc xe cảnh sát xuất hiện trước mắt quần chúng.
Từ Lệ vừa xuống xe liếc mắt một chút đã phát hiện Phương Dạ trong đám đông.
“Phương Dạ, anh đứng lại cho tôi!”
Phùng Khang biết bây giờ cô ta đối với Phương Dạ tràn ngập oán hận, không dám khuyên ngăn, chỉ dẫn theo những cảnh sát khác tiếp quản hiện trường, sau khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo da người đầy rau nát và xương cá đầy đầu,thì vẻ mặt anh ta cũng trở nên kỳ quái.
Phương Dạ anh được lắm, cũng thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì,còn cầm thùng rác để đánh một cô gái xinh đẹp như vật, quá lỗi, quá lỗi...
Phương Dạ chỉ có thể đứng lại, bộ mặt mất kiên nhẫn nói: “Phó trung đoàn trưởng Từ, tội phạm đã nằm hết xuống đất để chờ cô xét xử rồi, còn có chuyện gì nữa?”
Từ Lệ tức tới thở phì phò nói: “Lần sau anh có thể nói cho tôi biết trước một tiếng không, làm chuyện luôn luôn bốc đồng như vậy, nếu lỡ một ngày thật sự xảy ra chuyện gì phải làm sao?”
Dựa vào thủ đoạn của tôi còn có thể xảy ra chuyện? Đùa cái gì vậy!
Phương Dạ đang định phun ra từ ngữ không chỉnh tề thì Từ Lệ lại bổ thêm một câu: “Cho dù anh không xảy ra chuyện, nhưng mỗi lần chuyện xảy ra đều là tôi giúp anh dọn dẹp, không có cảm giác thành tựu gì cả? Tôi cũng muốn cùng anh chống lại tội phạm, không phải chỉ ở phía sau nhặt công lao, tránh bị người ta nói sau lưng, nói tôi là một người phụ nữ năng lực kém, chuyên môn dựa vào anh để lập công, anh đã hiểu chưa?”
Vẻ mặt Phương Dạ vô tội khi phải nghe những lời phàn nàn như súng máy, chỉ có thể giả ngốc gật đầu: “ vậy được thôi, sau này nhất định sẽ kéo theo cô.”
Từ Lệ có được đáp án này hài lòng gật đầu: “ Được, vậy chúng ta một lời đã định, chuyện của tối nay tôi sẽ tha thứ cho anh, đúng rồi, Hạ Vy cô ấy không sao chứ?”
Phương Dạ nhún vai: “ Đương nhiên là không sao rồi, đợi đến khi tôi đến thì đám Mã Lê đã trốn xuống đất hết rồi.”
Từ Hải trợn tròn mắt: “ cái gì, thì ra đám người này không phải bị anh đánh mất, vậy thì là ai làm.”
“ Đương nhiên là không phải, lúc tôi tới đây thì chỉ lên tầng chào hỏi Hạ Vi một cái mà thôi, chuyện gì tôi cũng không làm.” Vâng dạ cười khổ nói: “ không thì cô quay về xem camera, xem xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Từ Lệ cũng nghĩ như vậy: “ Được thôi, vậy ở đây cứ giao cho tôi, anh về nghỉ ngơi đi.”
Phương Dạ vừa định xoay người thì đột nhiên nhớ ra gì đó: “ Đúng rồi, có một chuyện tôi vẫn phải xác nhận lại một chút.”
“Chuyện gì?”
“Nếu như Mã Tuấn Kiệt đã ngồi tù vì chuyện hãm hại Vi Miêu Bất Ly, vậy thì ngày mai tiệm trà sữa có phải là có thể…”
Từ Lệ cười nói: “Thì ra là chuyện này, được, có để tôi lo, tối nay sẽ gỡ bỏ niêm phong cho anh, sáng sớm ngày mai tiếp tục bán hàng!”
Phương Dạ lại được voi đòi tiên: “Vậy về phía dư luận thì sao, dù sao cũng phải cho họ một lời giải thích chứ?”
Từ Lệ lắc đầu: “Chuyện này tạm thời tôi không thể đáp ứng anh, bởi vì nguồn gốc của MH3 vẫn chưa điều tra ra, nếu như một vụ án hạ độc đã bị công bố, rất có thể đã đánh rắn động cỏ, hy vọng anh và Hạ Vi có thể hiểu cho.”
Phương Dạ gật đầu: “Cũng đúng, được rồi, nếu như vụ án này có cần tôi giúp đỡ gì, đảm bảo call lúc nào có mặt lúc ấy!”
Từ Lệ gật đầu: “Đúng rồi, anh định đối phó với Tề Tử Du đó thế nào, có cần người của tôi giúp đỡ không?”
“Tạm thời không cần, tôi có cách để trừng trị nó.” Phương Dạ hung hăng nói: “Nếu đã có ý định động đến công thức trà sữa của tôi, tôi sẽ khiến nó phải hối hận cả đời!”
Từ Lệ có ý tốt nhắc nhở: “Chú ý chừng mực, đừng quá đáng.”
Phương Dạ cười nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ có chừng có mực.”
Từ Lệ gật đầu, quay người quay giải quyết chuyện lẻ hiện trường, còn Phương Dạ lái Koenigsegg rời đi…
Cùng lúc đó, Tề Tử Du với khuôn mặt đen như mực từ từ bỏ điện thoại xuống.
Mới cách đây vài tiếng, anh ta vô cùng thỏa mãn khi nhìn thấy các tin tức về tiệm trà sữa đang dần dần nổi lên trên mạng, tin chắc bản thân đã không tìm sai người, quả nhiên đội của Mã Tuấn Kiệt là chuyên nghiệp nhất, sau đó nửa tiếng sau anh ta mở điện thoại ra, thì phát hiện tin tức đã biến mất không tăm tích rồi!
Anh ta đã gọi cho Mã Tuấn Kiệt bảy cuộc điện thoại, nhưng lần nào cũng chỉ có âm thanh đầu dây bên kia tắt máy.
Tề Tử Du càng nghĩ càng thấy không ổn, không lẽ đối phương đã tiêu rồi?
Sau đó anh ta lại gọi điện tìm vài người bạn, nhưng đáng tiếc là không có tin tức gì, cuối cùng vẫn là do chú Lý ở trong đội cảnh sát lộ ra một tin tức, rằng hơn nửa đám Mã Tuấn Kiệt đã bị bắt rồi, hiện tại đang bị đích thân Phó trung đoàn trưởng thẩm vấn!
“Phế vật, tất cả đều là phế vật!” Tề Tử Du càng nghĩ càng tức: “Phương Dạ Hạ Vi, coi như lần này các người may mắn, nhưng mà các người cũng đừng vui mừng quá sớm, ông đây sẽ có cách phá hủy tiệm trà sữa các người!”
Sau khi anh ta hung hăng mắng sau thì lại gọi điện cho Lý Mộc Vân.
“Alo, Mộc Vân, có phải cô đã từng điều tra bạn trai cũ của Hạ Vi không, vậy thì ngày mai cô hãy đi một chuyến đi...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.