Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Phương Dạ lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu đen sì, Phạm Ngọc Lan không hiểu lắm, hỏi: "Con trai, đây là cái gì?"
Phương Dạ nghiêm nghị nói hươu nói vượn: "Mẹ ơi, đây là thuốc ích khí bổ thận hoàn do một thầy thuốc Đông y tặng cho con, được mệnh danh là phiên bản nâng cao của hối nhân thận bảo, rất tốt cho vùng eo và thận, hay mẹ thử dùng một viên?"
"Là thầy thuốc Đông y gửi tới? Con trai à, thuốc của con có đáng tin không?"
"Đương nhiên là đáng tin cậy rồi, người ta đã hành nghề y mấy chục năm rồi, y thuật rất xuất sắc, lừa gạt người ta làm gì chứ?", Phương Dạ vừa nói vừa mở nắp bình: "Nghe nói bổ thận hoàn là dùng mấy chục loại thuốc Đông y quý hiếm chế tạo thành, nhưng mà mùi hương... Ơ?"
Chưa kịp nói xong thì anh đã bịt mũi lại, hết các rồi, là bởi vì mùi từ cái bình quá khó tả, chỉ đơn giản là một phiên bản nâng cao hỗn hợp của đậu phụ thối và món phở ốc mà thôi!
Trời ạ, hồi xuân đan này có cái tên hay đấy, sao lại có vị cay mắt quá vậy, có phải đã hết hạn sử dụng không?
Ngửi thấy mùi đó mặt mũi Phạm Ngọc Lan tái mét: "Con trai, đây là loại thuốc gì vậy? Chẳng lẽ trộn lẫn cả vào cứt sao? Làm sao mà nặng mùi thế?"
Vẻ mặt Phương Dạ có chút xấu hổ, đành phải giải thích: "Cái đó... Người xưa đã nói rồi, thuốc đắng giã tật, mặc dù mùi vị của loại thuốc ích khí bổ thận hoàn này nặng mùi hơn một chút, nhưng cũng cho thấy tác dụng của thuốc không giống nhau, mẹ thử một viên đi! "
"Cái này... Được rồi."
Nhìn thấy con trai mình nói thành khẩn như vậy, Phạm Ngọc Lan không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Mùi thối nồng nặc, dai dẳng chẳng mấy chốc đã bay mùi đến chỗ y tá, một y tá mập mạp đập bàn đứng lên: "Này này này, ai ở phòng cấp cứu mà đi ị, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, suýt nữa sẽ giết chết tất cả mọi người rồi!"
Hai mẹ con bỗng thấy xấu hổ, Phương Dạ vội vàng bịt nút bình lại, rồi lặng lẽ đẩy mẹ ra ngoài.
Sau khi tìm một góc trống không có ai, Phương Dạ đổ một viên thuốc ra, thấy hồi xuân đan này to bằng hạt đậu nành, thân tròn trong mờ mờ màu hổ phách, có cảm giác giống như dầu gan cá mà mình ăn khi còn nhỏ.
Phạm Ngọc Lan cầm lấy viên thuốc, cau mày nhét thẳng vào miệng, sau đó uống một ngụm nước ấm rồi nuốt xuống.
Viên thuốc tuy có mùi thối nhưng khi vào trong miệng thì lại tan ra, nhanh chóng hóa thành một dòng nước ấm áp chạy dọc cổ họng đi thẳng vào ruột, bà ấy cảm thấy cơ thể mình nóng hơn rất nhiều, như thể bị ánh nắng mùa đông chiếu thẳng vào, cả người rất ấm áp và thoải mái!
Sau khi dòng chảy ấm áp lan ra toàn thân, chẳng mấy chốc lại tụ lại ở thắt lưng và thận, Phạm Ngọc Lan đã cảm thấy tê dại, nhưng cảm giác này đến rồi đi rất nhanh, chưa đầy một phút, dòng nước ấm áp đã biến mất hoàn toàn.
“Thuốc này tuy có mùi thối, nhưng cảm giác rất thú vị!” Phạm Ngọc Lan vẫn còn đang thòm thèm xoa xoa bụng: “Con trai, có thể cho mẹ uống thêm viên nữa được không?”
Phương Dạ khuyên mẹ: "Mẹ, thuốc này chỉ cần một viên là có thể phát huy tác dụng, uống nhiều quá lại phản tác dụng đấy, bây giờ chỗ eo mẹ cảm thấy thế nào?"
“Ừ cũng đúng!” Phạm Ngọc Lan nhận ra hai bên thắt lưng vốn đang đau ê ẩm giờ hết rồi, hai mắt sáng lên, hai tay vịn xe lăn từ từ đứng dậy.
"Con trai, chỗ eo... Eo của mẹ không còn đau nữa!"
“Không còn đau nữa là tốt rồi, chứng tỏ thuốc có tác dụng.” Phương Dạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh lo lắng thuốc đã hết hạn sử dụng!
Phạm Ngọc Lan đi dạo vài vòng trên đất, mới phát hiện dường như mình chả có vấn đề gì, cả người tràn đầy sức sống, giống như một thiếu niên trẻ tuổi.
“Phạm Ngọc Lan, bác đang làm gì vậy?” Cách đó không xa có tiếng hét lớn, hóa ra là bác sĩ vừa đi ngang qua: “Bác vừa từ phòng cấp cứu đi ra, tuyệt đối không được tự ý đi lại lung tung, mau chóng ngồi xuống đi!"
"Không sao đâu bác sĩ, vừa rồi tôi đã uống thuốc ích khí bổ thận hoàn của con trai tôi, bệnh của tôi đã được chữa khỏi, bây giờ, đừng nói là đi lại, thậm chí còn chạy được nữa là, bác sĩ xem!"
Bác sĩ thắc mắc: "Ích khí bổ thận hoàn là gì, tại sao tôi chưa từng nghe qua?"
Phạm Ngọc Lan cười nói: "Đó là do một thầy thuốc Đông y đưa cho nó, tuy rằng có mùi hơi thối nhưng hiệu quả thực sự rất tốt, tôi cảm thấy cả người rất thoải mái!"
Đương nhiên, bác sĩ sẽ không tin lời bà ấy nói: "Linh tinh, trên đời này làm gì có vị thuốc đông y nào lợi hại như thế, chỉ cần uống một viên thuốc là đã chữa khỏi bệnh thận? Đúng là khoác lác, làm gì lợi hại như thế!"
Sau khi bước đến gần, bác sĩ nhìn vào khuôn mặt của Phạm Ngọc Lan và vô cùng sửng sốt.
Thấy sắc mặt bà ấy hồng hào, nước da như thường, khác hẳn người bệnh thận bình thường, chẳng lẽ đã chữa khỏi bệnh rồi sao?
"Bác sĩ, tôi không sao thật mà, chắc có lẽ không cần phải tiếp tục nằm viện theo dõi nữa chứ?" Phạm Ngọc Lan ngập ngừng hỏi.
Bác sĩ lắc đầu nói: "Không được, tôi là bác sĩ, tôi phải có trách nhiệm về sức khỏe và tính mạng của từng bệnh nhân. Tôi đề nghị bác vẫn nên tiếp tục nằm viện để theo dõi, không nên tiết kiệm chút tiền này!"
Phương Dạ cười nói: "Hay là như vậy đi bác sĩ, bác sĩ sẽ giúp mẹ tôi kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì cho bà ấy xuất viện."
Phạm Ngọc Lan nghe xong cảm thấy lo lắng: "Con trai, con có ngốc không? Kiểm tra sẽ tốn rất nhiều tiền, có cần thiết không!"
"Đương nhiên là cần thiết rồi, tiêu chút tiền này để yên tâm hơn chứ." Phương Dạ nói: "Bác sĩ, làm phiền bác sĩ sắp xếp một chút."
Bác sĩ ngập ngừng nói: "Nhưng mẹ cậu vẫn chưa thanh toán các khoản phí trước đó, theo quy định thì tôi không thể thu xếp kiểm tra thêm được nữa".
Phạm Ngọc Lan kéo áo của Phương Dạ, yếu ớt nói: "Đúng vậy đó con trai, cha con xoay tiền đã nửa ngày trời rồi, bây giờ vẫn chưa quay về..."
"Mẹ đừng lo lắng, con có mang đủ tiền, cứ giao cho con là được."
Sau khi Phương Dạ đến bên cửa sổ nộp phí, bác sĩ lập tức sắp xếp, sau khi kiểm tra một lượt, lúc bác sĩ nhận được kết quả suýt làm vỡ cả kính, quá kinh ngạc.
Tất cả các báo cáo kiểm tra đều cho thấy Phạm ngọc Lan không có vấn đề gì với thận, bà ấy thậm chí còn khỏe mạnh hơn nhiều so với những người trẻ tuổi bình thường!
"Chuyện này... Không thể nào, có phải lấy nhầm báo cáo không?"
Phương Dạ cười nói: "Bác sĩ, tên trên bản báo cáo rõ ràng là mẹ tôi, chẳng lẽ cũng là sai sót sao?"
"..."
Bác sĩ nhìn đi nhìn lại rất lâu, sau khi xác nhận lại là chính xác, chỉ có thể hậm hực để bọn họ đi.
Bên ngoài mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, Phương Dạ chợt phát hiện chiếc taxi mà mình gọi lúc trước vẫn đang đỗ ở trước cửa bệnh viện.
Vừa nhìn thấy anh, Phó Minh đã nhanh chóng phóng xe đến.
Phương Dạ cười nói: "Bác tài, sao anh còn chưa về nhà?"
“Này, cậu chẳng phải đã bao trọn xe tôi sao, đương nhiên tôi phải làm tròn chức trách của mình rồi.” Phó Minh nghiêm túc nói: “Tuy Phó Minh đây nghèo, nhưng làm việc rất có nguyên tắc.”
“Quả thực rất có nguyên tắc!” Phương Dạ giơ ngón tay cái lên: “Điểm này giờ đã không còn xe nữa, nếu như anh đã quay lại rồi, mẹ con tôi lại phải phiền anh thêm một chuyến.”
"Còn phải nói sao, lên xe đi, bên ngoài trời vẫn đang mưa."
Sau khi cả hai lên xe, Phương Dạ hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có biết cha đi đâu để xoay tiền không?"
"Bạn bè của cha con ai cũng nghèo, ngoài trừ bác cả con, anh ấy còn có thể tìm ai để mượn tiền chứ?"
"Nói cũng đúng, vậy chúng ta hãy đến nhà bác cả trước, bác tài, phiền anh đi đến đường Thạch Chủy."
"Được ngay, hai người ngồi cho chắc!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.