Nghe cha mình nói không có tiền nộp viện phí, Phương Dạ hét đến suýt khàn giọng nhưng đáng tiếc đối phương lại không nghe thấy. Rơi vào đường cùng, chỉ đành cúp điện thoại rồi gọi lại, đáng tiếc là không có ai bắt máy cả, gấp đến độ thiếu chút nữa anh đã ném điện thoại xuống đất rồi. “Huyện Lê còn bao xa nữa mới có thể đến nơi?” Dương Du Hân kính cẩn đáp: “Cậu chủ, còn nửa tiếng nữa.” “Cố gắng bay nhanh hơn chút nữa đi, tôi có việc gấp.” “Vâng cậu chủ, tôi sẽ nói với người điều khiển…” Bởi vì Q8 đã không còn nữa, Phương Vân chỉ đành đi xe điện đi vay tiền. Ông ấy suy đi nghĩ lại, toàn bộ thân thích ở huyện Lê có tiền nhất có lẽ là nhà bác cả, mặc dù biết tính tình bác cả hẹp hòi nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt thử một lần. Dù sao cũng là anh em ruột, mượn mấy vạn để nộp viện phí hẳn là không quá đáng đâu nhỉ? Nghĩ như vậy, thực ra Phương Vân cũng biết là hy vọng mong manh, bởi vì cách đây không lâu ông ấy đã từng mượn bác cả hai vạn tệ để mua một chiếc xe cũ, kết quả ông ta không chút do dự mà từ chối, còn bị bác gái chế giễu một trận nữa, nói ông ấy không có tiền, đã nghèo còn ra vẻ... Người xui xẻo thực sự là uống nước lạnh cũng dễ bị tê răng, lúc tâm trạng Phương Vân đang thấp thỏm không yên, trên trời đột nhiên xẹt qua một tia sáng, tiếng sấm vang lên, trời mưa tầm tã như trút nước! Bởi vì lúc đi ra ngoài quá vội vàng cho nên ông ấy căn bản không mang áo mưa theo, cho nên dứt khoát đội mưa đi tiếp. Thật vất vả mới đến trước đại viện nhà bác cả, lúc này Phương Vân mới phát hiện mình không mang điện thoại theo, không thể làm gì khác hơn là liều mạng đập lên cửa sắt, ông ấy vốn định lớn tiếng gọi, đáng tiếc mưa quá to, căn bản không thể mở miệng được. Lúc này, một nhà ba người nhà bác cả đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Phương Đường và Tiểu Phàm đang làm ổ bên cạnh chơi điện thoại. “Chồng ơi, có phải bên ngoài có người gõ cửa không?” Bác gái cuối cùng cũng nghe được âm thanh bên ngoài. Bác trai vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Chắc là không phải đâu, mưa to gió lớn như này ai còn đến gõ cửa chứ?” Lý Dung Dung nói: “Cha, hình như con cũng nghe thấy.” Phương Đường không kiên nhẫn nói: “Có người gõ cửa thì đi xem đi, cứ gõ gõ cửa phiền chết đi được!” Cả con trai và con dâu đều lên tiếng, bác cả bất đắc dĩ, không thể làm gì khác, đứng dậy cầm ô đi ra ngoài. Mặc dù ông ta là người đứng đầu trên sổ hộ khẩu, nhưng trên thực tế lại có địa vị thấp nhất, vốn là một người bị vợ quản chặt, lại quá cưng chiều con trai, về phần con dâu và “cháu trai hời” càng không thể trêu chọc vào, dù sao người nhà mẹ đẻ vừa có tiền lại vừa hung hãn… “Đến đây đến đây, rốt cuộc là ai vậy, gõ con mẹ mày mà gõ à, trong nhà có người chết à?” Bác cả hùng hùng hổ hổ mở cửa sổ nhỏ trên cửa ra, nhìn thấy thì ra là em trai mình, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan không ít. Dù sao bây giờ Phương Vân cũng là người lái xe sang, không thể khinh thường như trước được. Ông ta vừa mở cửa vừa nói: “Thì ra là chú Vân đến đấy à, chà chà chà, sao chú lại dầm mưa ướt như chuột lột thế này, trên xe không có ô sao?” Phương Vân lau nước mưa trên mặt, lạnh run rẩy nói: “Anh, em có việc gấp muốn nhờ vả anh, nhưng mà đứng ở đây lạnh quá, có thể vào trong rồi nói tiếp không?” “Đúng đúng đúng, chúng ta vào trong rồi nói.” Lúc đóng cửa, bác trai nhìn lướt qua trên đường không nhìn thấy con Audi Q8 đâu, trong lòng nhất thời có chút nghi hoặc. Ông ta giữ trong lòng, không mời em trai mình vào trong phòng khách mà dẫn người đến bên ngoài nhà kho, mặc dù toàn thân đối phương ướt sũng nhưng cũng không có ý định lấy khăn tắm cho ông ấy lau. Bác cả híp mắt nói: “Chú Vân à, nói thế nào đi nữa thì chú cũng là người lái xe Audi, tài sản ít nhất cũng có mấy trăm vạn, còn có thể có chuyện gì cầu xin tôi chứ?” “Còn không phải vì cậu em vợ sao, tên nhóc đó lại gây ra họa lớn rồi!” Phương Vân cười khổ nói. Trong lòng bác cả khẽ động: “À, chú nói đến ông chủ Phạm sao, không phải cậu ta đang mở công ty rất thuận buồm xuôi gió sao, sao lại đột nhiên gây ra họa lớn thế?” Lúc Phạm Nam mở công ty có thể nói là gióng trống khua chiêng, ở huyện Lê nhỏ bé này ai aai cũng biết hết, khiến cho nhà bác cả ước ao ghen tỵ, bây giờ biết thằng nhóc này xảy ra chuyện, đương nhiên có chút vui vẻ. “Haizz, còn không phải là bị vợ của nó cuỗm hết tài sản chạy mất sao, rất thê thảm, bởi vì Phạm Nam là pháp nhân cho nên tất cả khách hàng bỏ tiền ra đầu tư đều đến tận cửa để đòi nợ, không chỉ lấy con Audi của em để gán nợ mà còn đẩy vợ em bị thương nữa!” Ha ha ha, tôi còn tưởng Phạm Nam mở được công ty thì lợi hại lắm, thì ra vẫn là thứ rác rưởi, đến Audi cũng để mất, quả thực là hả lòng hả dạ! Bác cả càng nghe trong lòng càng vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn giả vờ ra vẻ đồng cảm: “Không phải chứ, em vợ chú sao lại bất cẩn như vậy, lại bị người ta cuỗm tiền chạy mất, hơn nữa một công ty sáng lạn như vậy sao có thể nói sụp đổ là sụp đổ chứ, còn lấy xe chú đi trả nợ nữa, không đáng tin chút nào nhỉ?” “Việc đời khó đoán mà, chủ yếu là thằng nhóc này quá tin tưởng vợ mình, không nhìn ra cô ta là đồ chó mặt người dạ thú!” Phương Vân thở dài nói: “Anh cả, bây giờ vợ em vẫn đang nằm đợi trong bệnh viện, em muốn mượn anh hai vạn tệ để đóng tiền viện phí.” Sau khi nghe thấy ông ấy muốn mượn tiền, sắc mặt bác cả có chút thay đổi. “Chú Vân không phải chứ, tốt xấu gì chú cũng là người lái xe Audi, sao lại mượn tiền một người lái Toyota như tôi chứ? Hơn nữa, cũng chỉ là hai vạn thôi mà, thời đại này có ai không thể lấy ra chút tiền ấy chứ, đến nỗi phải đi mượn luôn sao?” Phương Vân đã sớm đoán được ông ta sẽ từ chối rồi, nhưng vẫn khẩn cầu nói: “Anh cả, quả thực trước kia em có tiết kiệm được một ít tiền nhưng để cho thằng nhóc Phạm Nam kia lấy sạch rồi, bây giờ thực sự không có tiền nữa, nếu không thì em cũng sẽ không đội mưa lớn như vậy đến đây để cầu xin anh!” Bác cả giả mù mưa sa nói: “Chú Vân à, đối với chuyện em trai của em dâu gặp chuyện không may tôi cũng rất đồng cảm, chúng ta vốn dĩ là anh em ruột, cố gắng góp một chút sức lực non yếu cũng là điều nên làm mà thôi.” “Vậy cảm ơn anh cả.” Phương Vân cho rằng bác cả cho mượn tiền, trong mắt lập tức lộ ra tia vui vẻ. “Tôi rất muốn cho chú vay, nhưng có lòng mà không đủ sức!” Bác cả đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện: “Không phải chú không biết, tôi vừa mới mua xe mới, mỗi tháng còn phải trả tiền vay mua xe, hơn nữa năm nay tình hình kinh tế sa sút, mà việc làm ăn trong cửa hàng càng ngày càng kém, trên cơ bản mỗi tháng còn phải phụ thêm tiền thuê nữa, không phải là tôi không muốn cho chú mượn, quả thực là nhà địa chủ cũng không có thừa lương thực á…” Nghe đối phương thao thao bất tuyệt, lòng Phương Vân càng ngày càng lạnh, đến cuối cùng quả thực là lạnh đến run rẩy! “Anh cả, em quỳ xuống cầu xin anh đấy, chỉ hai vạn thôi mà, anh cho em mượn tiền đi!” “Đừng đừng đừng, tôi thực sự không chịu nổi cái lạy này đâu.” Bác cả lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, không phải tôi không muốn cho chú mượn, thực sự là không có tiền để cho mượn mà!” Nhìn vẻ mặt của ông ta, Phương Vân biết hôm nay nhất định là mất công đi rồi, nếu tiếp tục cũng chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi. “Quấy rầy anh cả rồi, em hiểu sự khó xử của anh, em đi trước đây.” “Đợi một chút!” Thấy ông ấy xoay người muốn rời đi, bác cả đột nhiên mở miệng. Phương Vân nghi hoặc nói: “Anh cả, anh còn có chuyện gì sao?” Bác cả cười hắc hắc: “Đừng cho rằng anh đây không giúp chú, nếu như có thực sự cần tiền gấp, có thể đến xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang tìm Phì Trùng, chú chỉ cần nhắc đến tên tôi thì cậu ta đảm bảo sẽ cho chú mượn tiền.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]