Chương trước
Chương sau
Trận chiến trong rừng cây vẫn còn tiếp diễn nhưng số tên côn đồ có thể trụ vững để tham gia trận chiến thì không còn nhiều lắm, động tác dùng côn của Phương Dạ tuy rằng không đẹp mắt nhưng hiệu quả thì tốt hơn tên vệ sĩ của Tề Tử Tuấn nhiều.
Hầu Tử bất đắc dĩ bảo đàn em của mình lui xuống, đành phải tự mình ra trận.
Phương Dạ nhìn cặp móng vuốt sắc nhọn của anh ta thì đột nhiên bật cười thành tiếng.
Hầu Tử hừ lạnh nói: “Mày cười cái gì?”
“Không có gì, bỗng nhiên tôi nhớ đến một câu nói.”
“Câu gì?”
“Binh khí càng kỳ quái thì chết càng nhanh.”
Hầu Tử thấy anh trêu chọc mình thì sắc mặt lại càng lạnh lùng, tàn nhẫn hơn.
“Nhãi ranh chết tiệt, hôm nay sẽ cho mày mở mang tầm mắt, đôi móng vuốt này được rèn từ loại thép cứng nhất thế giới, chém sắt như chém bùn, đợi đến lúc tao xé nát cái miệng đó của mày thì để xem mày có còn cười nổi hay không!”
Tô Thiển Y đứng sau lưng hét lớn nhắc nhở: “Anh rể nhớ cẩn thận, tốc độ di chuyển của anh ta rất nhanh, còn có thể bay tới bay lui được nữa!”
“Cái tên vừa lùn vừa xấu này còn biết bay nữa sao?” Phương Dạ tỏ vẻ không hề tin tưởng.
“Mày nói ai vừa lùn vừa xấu hả?” Hầu Tử tức giận nói.
Phương Dạ thản nhiên nhìn xung quanh: “Nếu như tôi không mù thì chỗ này hình như chỉ có mỗi anh phù hợp với miêu tả đó thôi?”
Mấy tên côn đồ còn lại bất giác đứng thẳng người, khuôn mặt bọn họ còn thấp thoáng lộ ra vẻ tự hào…
Hầu Tử đã bị anh chọc giận hoàn toàn rồi: “Đồ chết bầm, tao không chỉ sẽ xé nát cái miệng của mày mà tao sẽ chặt mày thành mười mấy khúc, để mạng lại đi!”
Anh ta lấy đà bằng đôi chân ngắn của mình rồi vọt về hướng Phương Dạ, vung cặp móng vuốt của mình công kích về phía anh.
Tô Thiển Y lại hét lên một lần nữa: “Anh rể cẩn thận!”
Giang Tử Nhu và Tề Tử Tuấn thì hưng phấn không thôi, chỉ mong Hầu Tử lập tức chặt anh ra mấy khúc!
Phương Dạ không hề né tránh, vong côn nhị khúc cầm trên tay phải ra phản đòn.
Tuy mồm miệng của Hầu Tử có vẻ kiêu ngạo nóng nảy nhưng tính tình của anh ta lại vô cùng cẩn thận, đã sớm đề phòng hướng công kích của côn nhị khúc trong tay Phương Dạ, khi anh ta thấy côn nhị khúc đánh tới, thì lại nghiêng người né tránh được cú đánh này!
“Đi chết đi!”
Sau đòn tấn công của côn nhị khúc thì khoảng cách của hai người đã gần trong gang tấc rồi, móng vuốt trong tay Hầu Tử công kích nhanh như chớp về phía Phương Dạ, anh ta thật sự muốn giết chết Phương Dạ!
Chỉ trong chớp mắt, đột nhiên Phương Dạ ném côn nhị khúc xuống đất, trong tay lại đột nhiên xuất hiện một cây gậy đánh bóng chày.
Sau đó anh lưu loát nghiêng người, giơ gậy rồi đánh trúng mục tiêu, từng động tác nối tiếp nhau lưu loát, liền mạch như nước chảy mây trôi!
Một âm thanh trầm đụng vang lên thì cây gậy trong tay Phương Dạ gãy làm hai, mà Hầu Tử thì bay ngược về phía sau, văng sâu vào trong rừng cây…
Bởi vì động tác của Phương Dạ thật sự quá nhanh, tất cả những người đứng đây đều không thấy rõ động tác của anh, nên khi nhìn thấy Hầu Tử đang dần bay đi xa thì cũng chỉ biết mang vẻ mặt hoang mang nhìn theo.
Phương Dạ còn giả vờ lấy tay che trán nhìn về phía xa: “Cú đánh này chắc là được tròn điểm nhỉ, đáng tiếc quả bóng này không phải kim loại, nếu không thì chắc đã bay xa hơn rồi.”
Đánh Hầu Tử văng ra xa như vậy mà anh ta còn chưa vừa lòng vừa lòng, tên… tên này còn là người nữa sao?
Ầm!
Một tên côn đồ không kìm nén được sự sợ hãi trong lòng nên ném luôn cả vũ khí cầm trong tay.
Tuy là Giang Tử Nhu cũng vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn còn phải dựa vào bọn họ để đối phó với Phương Dạ, nên cô ta cũng chỉ đành quát lớn: “Anh làm gì vậy, mau nhặt đao lên đi!”
“Cô… Cô cả, thật ngại quá, tôi đột nhiên nhớ là đang hầm nồi canh sườn ở nhà nhưng quên tắt bếp, hôm nay tôi xin nghỉ phép, hẹn… hẹn gặp lại!”
Giang Tử Nhu tức muốn hộc máu, nói: “Đứng lại, làm côn đồ mà còn xin nghỉ phép, anh tưởng bản thân đang đi làm công ăn lương đấy à?”
Cô ta càng gọi thì tên côn đồ đó chạy trốn càng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.
Ầm ầm!
Lại có thêm rất nhiều vũ khí rơi đầy đất.
“Cô cả, con chó Husky nhà tôi sinh non, tôi phải quay về chăm sóc nó, tôi cũng xin nghỉ phép!”
“Anh…” Giang Tử Nhu tức giận đến nghẹn lời
“Cô cả, cha tôi hôm nay muốn cưới vợ lẽ, tôi cũng phải về nhà làm hoa đồng đây…”
“Đứng lại, anh mẹ nó bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm hoa đồng, định lừa quỷ đấy à?”
“Cô cả, cha tôi nói dù tôi bao nhiêu tuổi đi nữa thì vẫn là con trai bé bỏng của ông ấy…”
Thanh âm càng ngày càng xa, rõ ràng là anh ta đã chạy xuống núi rồi.
Trong nháy mắt bên cạnh Giang Tử Nhu bây giờ đã không còn một bóng người, ngay lúc cô ta nhận ra tình thế bất lợi định rời khỏi đây, thì nửa cây gậy bóng chày còn lại nhanh như chớp bay về phía cô ta, đạp vào thân cây bên cạnh cô ta một cái lỗ nông!
Nếu nửa cây gậy này đạp vào người thì có khi đầu cũng bị đạp vỡ mất!
“Xin Anh anh… anh hùng tha mạng!”
Giang Tử Nhu sắp són ra quần, hai chân cũng nhũn ra, lập tức quỳ trên mặt đất…
Tề Tử Tuấn thấy Phương Dạ không để ý đến mình thì ngay lúc đang định lặng lẽ trốn đi, thì một khúc gậy bóng chày khác bây đến chỗ anh ta, đạp xuống đất tạo ra một cái hố to, bùn đất văng vào mặt anh ta đau muốn chết.
Phương Dạ từ tốn nói: “Tôi đã cho phép anh rời đi rồi sao?”
Khuôn mặt của Tề Tử Tuấn lúc đỏ lúc trắng đổi màu liên tục, anh ta yếu ớt nói: “Anh…Anh đứng làm bậy, tôi chính là cậu ba nhà họ Tề, anh…anh biết nhà họ Tề không?”
“Không biết.” Phương Dạ lạnh lùng nói: “Điều duy nhất tôi biết chính là nếu bây giờ anh dám chạy, thì cái đầu của anh sẽ không còn nguyên vẹn đâu!”
“Tôi không chạy, tôi không chạy!”
Phương Dạ cười hì hì: “Không chạy thì tốt, anh cứ yên tâm, chỉ anh cần ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ không đánh anh.”
“Tôi nghe, tôi nghe!”
“Hiện tại, anh mau quỳ gối mặt đối mặt với bảo bối của anh đi.”
Tề Tử Tuấn thắc mắc hỏi: “Hả? Vì sao?”
Phương Dạ nghiêm mặt nói: “Đừng hỏi lý do, cứ làm theo lời tôi, nếu anh không làm thì tôi sẽ đánh anh!”
“Được được, ta lập tức qua đó.” Tề Tử Tuấn không dám dông dài, chạy nhanh đến quỳ gối đối mặt với Giang Tử Nhu, nhìn bọn họ lúc này giống như đang bái thiên địa vậy.
Tô Thiển Y thắc mắc hỏi: “Anh rể, anh định làm gì vậy?”
Phương Dạ cười hì hì: “Không làm gì, chỉ muốn giúp em xả hận thôi, thuận tiện dạy dỗ bọn họ một chút, để lần sau bọn họ không dám đến gây chuyện với em nữa.”
“Anh định dạy dỗ bọn họ thế nào?”
“Rất đơn giản, em nhìn này.”
Phương Dạ đột nhiên nghiêm mặt nói: “Giang Tử Nhu!”
“Có…có!”
“Tát Tề Tử Tuấn một bạt tai, nhớ là phải tát mạnh vào đấy.”
“Vì sao?” Tề Tử Tuấn cảm thấy không vui, khuôn mặt anh ta bây giờ vẫn còn đau, nếu đánh thêm một cái nữa chẳng phải càng đau thêm sao?
“Bởi vì tôi thích nhìn anh bị tát, lý do này đã đủ chưa?”
“Đủ…” Tề Tử Tuấn không cam lòng bị người khác đánh, vì thế nghĩ ra cách khác, nói: “Anh hùng à, tôi có thể bỏ tiền ra mua một cái tát được không?”
Phương Dạ híp mắt nói: “Anh rất có tiền sao?”
Tề Tử Tuấn tỏ vẻ hơi đắc ý, nói: “Chuyện đó là đương nhiên, ở Hoa Hải, ngoại trừ nhà họ Tần gia thì nhà họ Tề chúng ta giàu nhất!”
“Anh có thể trả cho một cái tát bao nhiêu tiền?”
“Mười vạn!” Tề Tử Tuấn không chút do dự nói: “Mười vạn tệ, anh giao cơm hộp một năm cũng không được chừng đó đúng không?”
Phương Dạ thong thả ung dung nói: “Anh nói đúng, nếu chỉ đi giao cơm hộp thì quả thật không kiếm được nhiều tiền như vậy”
Khuôn mặt của Tề Tử Tuấn lộ vẻ vui mừng: “Vậy thì chúng ta cứ thỏa thuận như vậy đi, tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho anh!”
“Từ từ, tôi quên nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tôi chính là kiểu người không thích tiền.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.