Chương trước
Chương sau
Tần Thiên Nam nhắc nhở: “Bật chế độ rảnh tay!”
“Được!”
“Cố gắng ăn nói cho khéo léo chút, có thế nào cũng đừng làm tổn thương đến trái tim Yên Nhiên!”
“Biết rồi, nếu như cô ấy nghe xong những lời này mà đau lòng, tôi sẽ trả ông một nửa tiền!”
“Cậu có chừng mực là được rồi.”
Sau khi gọi được đến đầu bên kia điện thoại, giọng nói ngọt ngào của Tần Yên Nhiên truyền đi khắp phòng.
“Phương Dạ, sao lại nhớ đến gọi điện cho em vậy?”
“Cái kia, anh có chuyện muốn bàn bạc với em một chút.”
“Chuyện gì?”
Tần Thiên Nam ở bên cạnh liều mạng dùng tay ra hiệu: uyển chuyển một điểm, đừng quá trực tiếp!
Phương Dạ hoàn toàn xem ông ta như không tồn tại, mở miệng là xổ luôn: “Là thế này, chúng ta chia tay đi.”
Tần Thiên Nam suýt chút nữa bị anh chọc cho tức chết, này mà gọi là uyển chuyển á? Uyển cái con khỉ nhà chuyển?
“Chia tay?” Tần Yên Nhiên kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
Lần trước hai người vốn là giả vờ yêu đương, sao phải nói chia tay?
Phương Dạ chậm rãi nói: “Yêu cầu của cha em, hiểu rồi chứ, em ngẫm cho kỹ.”
Ôi con mẹ nó!
Tần Thiên Nam tức đến sống đi chết lại, xém chút nữa thì cầm luôn ấm trà nện vào mặt đối phương rồi.
Tên nhóc này chẳng những ăn nói thẳng thừng còn đẩy bản thân mình ra trước, thật sự là khiến người ta tức muốn ói máu…
“À, ra là yêu cầu của cha em?” Tần Yên Nhiên cực kì thông minh, thoáng cái đã đoán ra được ý của Phương Dạ: “Vậy thôi được rồi, em đồng ý chia tay.”
Phương Dạ cười hà hà: “Vậy được, anh không làm phiền em nữa, lần sau mời em uống trà, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
Cúp máy rồi Tần Thiên Nam vẫn còn đang trong trạng thái ngây người.
“Yên Nhiên nó… Nó vậy mà đồng ý rồi?”
Phương Dạ cầm tách trà nhấp một ngụm: “Nếu như tai ông không có bệnh tật gì thì tôi nghĩ là phải đấy.”
“Vậy là xong việc rồi?”
“Cũng đã chia tay rồi, đương nhiên là xong việc!” Phương Dạ cười híp mắt nói: “Yêu cầu của ông tôi đã làm thỏa đáng rồi, cô ấy không hề đau lòng chút nào, chia tay tốt đẹp, thế này ông hài lòng rồi chứ?”
Tần Thiên Nam hài lòng thì có hài lòng, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Dựa theo những gì ông ta hiểu về con gái mình, nếu như bạn trai nhắc đến chuyện chia tay tuy rằng không đến mức một khóc hai nháo ba thắt cổ nhưng cũng không thể vui vẻ đồng ý nhanh đến vậy được!
Phương Dạ uống trà xong đứng dậy: “Nếu đã không còn chuyện gì nữa rồi, vậy thì tôi đi trước đây, không làm phiền ông vẽ nhăng vẽ cuội nữa, tạm biệt.”
“Đây là lối viết thảo, không phải vẽ nhăng vẽ cuội!” Tần Thiên Nam đen mặt nói: “Nhìn thấy hai chữ này không hả, lẽ nào một người học đại học như cậu lại không nhận ra được?”
Phương Dạ nhìn hai chữ lớn trên bàn, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng.
“Hai chữ ông viết này là… cởi… mở à?”
Phụt!
Tần Thiên Nam đầy miệng trà đều phun sạch ra ngoài.
“Cái gì mà cởi… mở, đây là ngay thẳng, ngay thẳng trong quân tử thản đãng đãng! ”
“Cái này tôi biết, là quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân kê kê trường!”
“Là tiểu nhân trường thích thích, thầy thể dục dạy môn ngữ văn cho cậu đấy à?”
*Cả câu: quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích nghĩa là Quân tử ngay thẳng lòng vô ưu, tiểu nhân toan tính dạ ưu sầu.
“Tất nhiên không phải, rõ ràng là giáo viên sinh học dạy.” Phương Dạ ngượng ngùng cười: “Hai chữ này của ông viết xấu quá, nhìn không khác nhau là mấy…”
Sau khi vui vẻ cầm tấm séc rời khỏi nhà họ Tần, Phương Dạ lại gọi điện cho Tần Yên Nhiên, nói qua tình hình, làm người đẹp họ Tần vui vẻ không thôi.
“Dù sao tôi cũng không có ý định trả lại năm trăm nghìn này, hay là chúng ta mỗi người một nửa?”
“Không cần đâu, này là anh dùng bản lĩnh của anh kiếm được.”
“Vậy cũng cần có sự phối hợp của em nữa, nếu chỉ dựa vào một mình anh cũng không thể lừa được cha em.” Phương Dạ cười nói: “Cứ vậy đi, anh đến ngân hàng rút tiền sau đó chuyển khoản cho em sau.”
“Thôi được, còn từ chối nữa chính là không tôn trọng anh rồi.”
Trước cửa một ngân hàng, một nam thanh niên vừa đậu chiếc eDonkey nhỏ của mình, thì phía sau bỗng có tiếng còi inh ỏi, nhìn lại thì ra là một chiếc Land Rover Aurora màu đen.
Chủ nhân của chiếc xe là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đầu húi cua, đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay dày cộm trên cổ, trong miệng còn ngậm một cây cửu ngũ chí tôn.
“Mù à, không thấy có xe đến à? Chạy con xe điện tàn của mày ra chỗ khác đậu, đừng ở đây chiếm chỗ ông đây đậu!”
Cậu thanh niên nhìn trái ngó phải, chỗ này vốn là chỗ để xe đạp và ô tô điện, có điều giờ anh đậu chiếc eDonkey nhỏ của mình mà thôi.
Chỗ đậu xe con ở gần đã đầy cả rồi, người đàn ông tóc húi cua này có lẽ là lười kiếm chỗ để nên mới muốn chiếm chỗ để của xe điện.
Thấy cậu thanh niên không nhúc nhích, người đàn ông đầu húi cua dí cánh tay lên cửa kính ô tô, để lộ những hình xăm dày đặc trên đó.
“Tai điếc à? Còn không mau lái xe đi, tin ông đây xuống xe dạy cho mày một trận không?”
“Đi ngay đây, đi ngày đây!” Cậu thanh niên không dám chọc phải loại xã hội đen thế này, chỉ đành lái xe điện của mình sang một bên.
“Ngu ngốc thèm chửi mà, làm tốn thời gian của ông đây!” Người đàn ông đầu húi cua nhổ bãi nước bọt xuống đất, định khởi động xe về phía trước thì thấy chỗ chiếc eDonkey nhỏ lúc trước đậu có con Land Rover thế chỗ, đó là Phương Dạ mặc áo vest màu vàng.
Người đàn ông đầu húi cua giận tím mặt, mấy con xe điện này nhiều quá hả, chửi đi một chiếc lại có một chiếc khác tới?
“Thằng ôn kia, cút ra cho ông đây, đừng có ở đó mà chắn đường!”
“Chắn đường?” Phương Dạ nhìn lên, thấy đây đúng là bãi đậu xe điện, nào có chặn đường cản lối người ta?
Anh lười để ý đến loại người ích kỷ này, dù sao xe cũng đã dừng lại ở chính giữa, cứ khóa xe lại mà đi thôi, người đàn ông đầu húi cua tức đến đỏ mặt tía tai, nổi giận đùng đùng mở cửa xe đi xuống.
“Thằng nhóc thối này không những mắt mù mà tai còn điếc à? Ông đây đang nói chuyện với mày đấy, còn không đứng lại, coi chừng ông đây xử mày!”
Phương Dạ không mặn không nhạt đáp: “Anh mới mù ấy, không thấy biển chỗ dừng xe điện à?”
Người đàn ông đầu húi cua nói: “Để biển thì sao, ông đây thích đỗ chỗ nào thì đỗ, mày quản được chắc?”
“Tôi không quản được, nhưng xe của tôi anh cũng không quản được, chỉ cần là ở chỗ để xe, tôi thích đậu chỗ nào thì đậu.”
“Lời mày nói cũng kiêu căng quá đi, mày có tin ông đây đập xe mày xong sẽ đập luôn cả mày không?”
“Không tin.” Phương Dạ nghiêm nghị lắc đầu: “Có giỏi thì anh đập nó đi.”
“Thằng nói thối tha, mày thật là cho rằng tao không dám làm gì mày?” Người đàn ông đầu húi cua chỉ Phương Dạ mắng: “Tao đếm ba tiếng, mày còn không chuyển đi thì ông đây cho mày đẹp mặt!”
“Cứ đếm, tôi mà chuyển thì xem như tôi thua.”
“Một, hai, ba! Mẹ kiếp mày chờ đấy cho ông!” Người đàn ông đầu húi cua mở hộp đuôi ra, lấy một thanh thép dài hơn một mét, phần đầu được mài, nhìn trông rất sắc bén!
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Phương Dạ, người đàn ông đầu húi cua tức giận đến mức vung thanh thép, đập nát chiếc eDonkey nhỏ bé.
“Làm gì đấy?!”
Có một tiếng hét đột ngột truyền ra từ ngân hàng, khiến người đàn ông đầu húi cua sợ giật bắn mình.
Người đến là anh Mã nhân viên bảo vệ đã gặp lần trước, theo sau còn có hai tên đàn em.
Người đàn ông đầu húi cua vừa thấy là người quen lập tức cợt nhả nói: “Anh Mã, thằng nhóc này đậu xe điện lung tung, em muốn dọa nó một tý thôi.”
Anh Mã cười lạnh nói: “Đậu xe lung tung? Đây vốn là chỗ đậu xe điện, cái biển to vậy mà không thấy sao?”
Người đàn ông đầu húi cua ngây người, trước đây anh ta chạy tới chạy lui ngân hàng không ít lần, cho nên rất quen thuộc với những bảo vệ này, thật không ngờ thái độ của anh Mã tựa hồ có chút không đúng cho lắm?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.