Chương trước
Chương sau
Sau khi nhìn thấy ống tiêm rõ ràng đã sử dụng rồi, Từ Liệu nâng cao sự cảnh giác đến mức cao nhất!
Tôi đã bất tỉnh nhân sự rồi, thuốc trong ống tiêm đó chắc chắn không phải là thuốc gây mê gì, chẳng lẽ là chất độc có thể gây chết người sao?
Lúc này, chàng trai đã cởi bỏ áo hoodies, mặt mày hồng hào giống như được tiêm máu gà, loạng choạng đặt mông ngồi xuống giường.
“Người đẹp, từ hôm nay trở đi, em chính là người của anh, anh sẽ để em hưởng thụ cái gì gọi là thiên đường trước nhé!”
Chàng trai vừa cười dữ tợn, vừa kéo cánh tay trái trắng nõn của Từ Lệ, lúc anh ta định đâm kim tiêm vào mạch máu cô ta, sau đầu đột nhiên truyền đến tiếng gió phù phù!
Thì ra Từ Lệ đã không nhịn được nữa, giơ cao chân đập thẳng lên đầu nghi phạm.
Bởi vì trong tay đối phương có thể có vũ khí gây chết người, cô ta vốn dĩ không có ý định nương tay. Chàng trai gần như không thể kêu lên tiếng nào đã ngã xuống giường, cây kim tiêm có chỉ còn cách da Từ Lệ không đến một milimet!
Sau khi mở cửa ra, Phùng Khang dẫn đám đồng nghiệp xông vào, suýt nữa đã đẩy ngã Từ Lệ ở sau cửa.
“Các người gấp cái gì, nghi phạm đã bị tôi khống chế rồi!”
Phùng Khang gãi gãi đầu: “Xin, xin lỗi đội phó Từ, còn không phải là do chúng tôi lo lắng cho cô sao?”
Từ Lệ tuỳ tiện nói: “Anh yên tâm, kiểu người như vậy, chị đây một mình chấp mười người cũng được!”
Sau khi mấy người bước vào phòng mới phát hiện chàng trai đang ngã trên giường đã bị trói thành một cái bánh chưng.
Sau khi nhìn thấy mặt anh ta, cuối cùng Phương Dạ cũng hiểu tại sao trước đó mình lại có cảm giác kỳ lạ rồi!
“Chúng ta bắt sai người rồi, tên này chắc không phải là hung thủ.”
Từ Lệ bỗng nhiên ngẩn ra: “Tại sao?”
“Bởi vì anh ta vừa từ nước ngoài trở về.” Phương Dạ tiện tay mở vali ở đầu giường ra, quả nhiên tìm được một cuốn passport ở bên trong.
Từ Lệ giành lấy xem: “Thư Dương? Cái tên này quen quá, có phải tôi đã từng nghe thấy ở đâu không?”
“Anh ta chính là tên gay chết tiệt cố ý lây truyền HIV mà tôi báo án tối hôm qua.”
“Cái gì?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Từ Lệ và đám người Phùng Khang lập tức thay đổi, sau đó đồng loạt lùi ra sau ba bước.
“Ông trời ơi, xem ra trong cây kim tiêm đó không phải là chất độc gây chết người, mà là tên này chuẩn bị tiêm thuốc cho tôi mới đúng!” Từ Lệ đột nhiên dựng đứng lông mao lên.
Tiêm chích là con đường lây nhiễm HIV chủ yếu, nếu lúc nãy cô ta bị tiêm vào, có lẽ bây giờ đã gặp tai vạ rồi!
“Tức chết tôi rồi, bận rộn cả ngày trời, thế mà lại bắt nhầm một tên nghiện ma tuý lại còn bị nhiễm HIV?”
Từ Lệ tức đến sôi máu, nâng đôi giày cao gót đạp mạnh lên Thư Dương vài cái.
Phương Dạ nhắc nhở: “Gót giày của cô đừng có đạp ra máu đấy!”
Lúc này Từ Lệ mới hậm hực bỏ qua cho anh ta.
“Các người bắt anh ta đến bệnh viện để cách ly kiểm tra, sau đó cộng tất cả tội danh có thể cộng vào, nhốt được anh ta bao lâu thì nhốt, tốt nhất là đừng bao giờ thả ra để hại người nữa!”
“Vâng!”
Sau khi liên lạc với người phụ trách của nhóm khác, biết được bọn họ cũng không có thu hoạch được gì, xem ra hôm nay hung thủ sẽ không xuất hiện rồi.
Đám người Phùng Khang áp giải Thư Dương đến bệnh viện, Từ Lệ và Phương Dạ thì trở về quán bar Dạ Sắc, báo cho các đội tuần tra khác rút lui.
Trước khi rời đi, Phương Dạ cười hi hi hỏi: “Lãnh đạo, có phải ngày mai sẽ tiếp tục không?”
Từ Lệ gật gật đầu: “Ít nhất phải đến hai đêm, ngày mai cũng thời gian này, anh tự mình đến Dạ Sắc là được rồi, bây giờ về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi cũng về ngủ một giấc trước đây!”
“Có cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần đâu, tôi cũng đâu phải là những cô gái nhỏ yếu đuối.” Từ Lệ lắc lắc đầu, tiện tay vẫy gọi một chiếc taxi đang dừng bên đường.
“Bác tài, làm phiền đến tiểu khu Dương Quang.”
“Được người đẹp, làm phiền thắt dây toàn vào trước.”
Tài xế là một người đàn ông trung niên trông thật thà phúc hậu, nhưng khi cười có vẻ rất cứng, hình như có bệnh gì đó về các cơ trên mặt.
Liên tục bận rộn một ngày một đêm, lại còn ngà ngà say, Từ Lại thắt dây an toàn xong thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phương Dạ nhìn chiếc xe taxi hai màu vàng xanh chạy đi, ánh mắt vô tình nhìn thấy biển số vùng khác của chiếc xe.
Du NBX9876, biển số xe này… hình như anh đã từng thấy ở đâu thì phải?
Trong đầu Phương Dạ lóe lên một tia sáng, mau chóng gọi Phùng Khang đang định rời đi lại, mượn anh ta laptop mà anh ta giữ giúp Từ Lệ.
Sau khi mở ra đoạn video giám sát của quán bar Khải Nhạc, chiếc xe taxi mà Tưởng Văn Văn và chàng trai mặc áo hoodies ngồi, quả nhiên có biển số xe là Du NBX9876!
Mở ra video giám sát của hai quán bar khác, cũng xuất hiện hình dáng của chiếc xe này, Lý Tuyết vừa rời đi không lâu, chiếc xe này dừng bên đường một lúc lâu không nhúc nhích đã khởi động rồi chạy đi…
“Không phải trùng hợp, chiếc xe taxi này có vấn đề, tài xế rất có thể là hung thủ!”
Sau khi xem xong video, Phùng Khang đột nhiên hít một hơi lạnh.
“Cho dù không phải là hung thủ, thì cũng rất có thể là đồng loã!” Phương Dạ gật gật đầu, sau đó bấm gọi điện thoại cho Từ Lệ, nhưng đáng tiếc giọng nói bên kia nói rằng cô ta đã tắt máy!
Lúc này anh mới nhớ ra, lúc nãy ở trong quán bar, vì để không ảnh hưởng đến hành động, điện thoại của tất cả thành viên đều phải tắt máy, chắc chắn là Từ Lệ quên mở máy rồi.
“Đúng rồi, máy định vị vẫn còn trên người Từ Lệ!” Cuối cùng Phùng Khang nhớ ra, mở một phần mềm trên máy tính, chấm đỏ trên đó hiển thị Từ Lệ đang di chuyển về phía cao tốc Thành Nam.
“Không phải đội phó Từ ở Thành Bắc sao? Sao chiếc taxi này lại chạy về Thành Nam?”
“Bởi vì núi Đông Minh ở ngoại ô phía nam!” Phương Dạ không trễ nãi thêm nữa: “Từ Lệ gặp nguy hiểm rồi, chúng ta mau đuổi theo, để tôi lái!”
“Những người khác đã về hết rồi, chỉ hai chúng ta có thể sao? Hay là call chi viện trong đội nhé?”
“Không kịp rồi, đợi đến nơi rồi nói!”
“Được rồi.”
Sau khi Phương Dạ ngồi lên xe tuần tra, cố tình hỏi một câu: “Lái chiếc xe này có phải không cần dừng đèn đỏ không?”
“Lúc đang chấp hành nhiệm vụ thì không cần!”
“Được, anh ngồi vững đấy, tôi sẽ lái rất nhanh đấy, đừng có bị say xe mà nôn trong xe đấy.”
“Đừng hù dọa tôi, chiếc BYD rách nát này có thể lái nhanh được bao nhiêu chứ? Anh cứ việc lái nhanh, tôi mà nôn thì xem như tôi thua, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị say xe, tốc độ có nhanh thế nào cũng chịu được… lêu lêu lêu!”
Phùng Khang còn chưa nói xong, xe tuần tra đã phóng đi giống như mũi tên rời khỏi cung, anh ta dường như bị một bàn tay vô hình làm cho ngã trên ghế ngồi vậy!
Bây giờ đã là ba giờ mấy khuya, cả Hoa Hải đều vô cùng yên tĩnh, trên đường thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang qua.
Phương Dạ trực tiếp đạp lên hơn 150, Phùng Khang cảm thấy rõ ràng chiếc xe tuần tra đã nhanh đến sắp tan rã rồi!
“Anh… Anh bạn Phương, anh có nghe thấy… nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì? Làm gì có tiếng gì, anh nghe thấy à?”
“Đương… đương nhiên là tôi nghe thấy, còn rất rõ ràng, là tiếng chiếc xe này đang đau khổ rên rỉ, nó nói nó sắp không được rồi, anh… anh có thể lái chậm một chút không?”
“Đau khổ rên rỉ? Anh nghe nhầm rồi, rõ ràng là tiếng gào thét sảng khoái mà, nó nói nó đã rất lâu không thấy phấn khích như vậy rồi!”
“Anh rõ ràng là nói lung tung… Cứu mạng! Anh chạy chậm chút, chạy chậm chút…”
Sau khi Phương Dạ đạp chân ga, chiếc BYD tăng lên 160 lần nữa, tiếng hét thảm thiết của Phùng Khang vang vọng trên cả con đường…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.