Phương Dạ nhìn ba người cao lớn mạnh mẽ không chút hoảng sợ. “Các người muốn làm gì?” Phùng Mạc Vũ cười lạnh nói: “Làm cái gì sao? Thằng nhóc, cậu là người mới tới không hiểu quy tắc sao?” “Quy tắc gì?” “Người mới tới tháng đầu phải giao một nửa tiền boa!” Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Chưa từng nghe qua, giao cho quản lý Điền sao?” Phùng Mạc Vũ nhíu mày nói: “Đừng lấy chị Điềm ra dọa chúng tôi, ba anh em chúng tôi không sợ chị ta đâu, một nửa tiền boa đương nhiên là biếu tặng cho chúng tôi rồi!” Phương Dạ híp mắt nói: “Dựa vào cái gì chứ?” Mặc dù xuất thân không tồi nhưng khoản tiền boa này cũng là mình vất vả lắm mới có được, dựa vào cái gì mà phải biếu cho họ chứ, đợi lát nữa tan làm đi ăn thịt nướng uống bia không phải thích hơn sao? “Dựa vào cái gì sao, chính là dựa vào nắm đấm của ông đây!” Phùng Mạc Vũ vung một quyền đấm vào cửa, phát ra một tiếng nổ lớn. Chỗ này là bên trong phòng vệ sinh dành riêng cho nhân viên sử dụng, anh ta cũng không sợ quấy rầy đến khách. “Anh Phùng, anh đang làm cái gì đấy?” Đúng lúc này, A Minh vội vàng chạy tới. Một người bạn của Phùng Mạc Vũ vươn tay ngăn cản anh ta: “Minh, chuyện này liên quan đến cậu sao, đứng qua một bên đi!” “Cậu ấy là do tôi dẫn đến, ba anh giữ cho chút thể diện đi, đừng làm khó anh bạn nhỏ.” A Minh vẻ mặt tươi cười lấy ra một hộp thuốc: “Nào nào nào, mọi người hút một ngụm cho sảng khoái trước đi!” “Thôi đi!” Một người vươn tay hất hộp thuốc đi: “Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu ta không giao tiền boa ra, ông đây đánh cả cậu đấy!” A Minh ngẩn người: “Tiền boa sao? Cậu ấy chỉ là một người mới thôi mà, có thể có được bao nhiêu tiền boa chứ?” “Có thể có được bao nhiêu sao? Không nhìn thấy trong túi quần cậu ta căng phồng lên sao, bên trong đều là tiền đấy, cậu nói có bao nhiêu?” Phùng Mạc Vũ đỏ mắt nói: “Những vị khách nữ đó cũng thật là kỳ lạ, tiền boa ba tháng của ông đây còn không bằng một nửa cậu ta kiếm trong một đêm, lẽ nào ông đây không đẹp trai sao?” A Minh nghe thấy số tiền boa Phương Dạ nhận được thì giật mình, tiền đầy ắp hai túi đó, chẳng phải là có mấy ngàn rồi sao? “Không phải anh không đẹp trai, chỉ là hơi xấu xí chút thôi.” Phương Dạ nhàn nhạt nói: “Chỉ cần anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, có lẽ tiền boa sẽ tăng gấp đôi đấy.” Phùng Mạc Vũ đột nhiên giận dữ: “Thằng nhóc cậu đang nói tôi xấu xí sao?” “Xem ra cũng không đến nỗi ngốc, lại có thể nghe ra được nhỉ.” “Tôi đánh chết cậu!” Phùng Mạc Vũ vén tay áo muốn đánh nhau, A Minh vội vàng tiến lên ngăn anh ta lại. “Anh Phùng, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, anh tha cho cậu ấy đi!” “Cút ngay!” Một người trong nhóm đá anh ta ngã xuống mặt đất đọng đầy nước, làm bẩn áo sơ mi trắng tinh của anh ta. Phương Dạ đột nhiên nói: “Theo ý của các anh thì nắm đấm của ai mạnh thì người đó có thể muốn làm gì thì làm, đúng không?” Phùng Mạc Vũ còn cho rằng anh chuẩn bị chịu thua, cười ha ha nói: “Đúng vậy, chỉ cần nắm đấm của cậu đủ cứng rắn, chúng tôi gọi cậu là đại ca cũng được!” “Vậy tốt thôi, đây là các anh ép tôi đấy.” Sau khi Phương Dạ thở dài một hơi, thuận tay đấm một quyền trên tường. Ầm! Sau khi khói bụi bốc lên, cát đá rơi đầy xuống, trên tường xuất hiện một cái lỗ rất sâu. Tròng mắt bốn người thiếu chút nữa rơi ra rồi! Mẹ nó, một quyền mà có thể đánh vỡ tung bức tường, thằng nhóc này rốt cuộc là quái vật gì đây? Phương Dạ khẽ thổi trọ bụi trên nắm tay mình, nhàn nhạt cười: “Không biết một quyền của tôi, có thể lọt vào mắt thần của ba vị không, nói cách khác, các người có muốn tự mình thử nghiệm một chút không?” Tự thử nghiệm cái em gái nhà cậu, ngay cả bức tường rắn chắc như vậy cũng không chịu nổi, đánh vào người không phải là một đống thành bùn lầy luôn sao? Ba người đầu đầy mồ hôi sau khi nhìn nhau, không hẹn mà cùng quỳ xuống. “Lão đại, chúng tôi biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi!” “Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa.” “Được, được, chúng tôi lập tức cút ngay!” Ba người sợ chết khiếp trốn chạy, Phương Dạ đỡ A Minh đứng dậy. “Không sao chứ anh Minh?” “Không sao, không sao cả, chỉ là quần áo bẩn rồi, có chút phiền phức thôi.” A Minh kinh ngạc hỏi: “Tiểu Phương à, thật không ngờ nắm đấm của cậu lợi hại như vậy, trước đây có phải là cậu đã từng học Không thủ đạo không?” Phương Dạ mỉm cười nói: “Lúc nhỏ từng theo thầy dạy võ học mấy ngày, trình độ cũng không được bao nhiêu.” “Cái gì mà trình độ không có bao nhiêu chứ? Bản lĩnh thực sự rất lợi hại đấy!” A Minh giơ ngón tay cái lên. Phương Dạ không muốn giải thích quá nhiều, lấy trong túi ra một xấp tiền nói: “Tôi có việc bận phải đi trước, số tiền này anh lấy đi mua quần áo đi, tiện thể gọi người sửa lại bức tường này luôn.” “Cái này, số tiền này nhiều quá rồi?” A Minh nhìn số tiền trong tay mình cười khổ nói. “Không sao đâu, dù sao túi tôi cũng không để hết được, đúng lúc lấy ra bớt một ít thôi.” Phương Dạ phất tay rời đi. Thật đúng là không nên so đo mà, có những người tiền boa ít ỏi chẳng được bao nhiêu, còn có người thì đầy túi không thể chứa nổi nữa, thực sự là chênh lệch… Gần mười hai giờ, bên ngoài quán bar có một chiếc xe Audi 8 chạy tới, sau khi cửa mở ra, một cô gái hai mấy tuổi kéo một người đàn ông đáng tuổi làm cha cô ta cùng bước xuống, đi về phía Dạ Sắc. Cô gái kia chính là Lâm Sương Sương chính là người trước đó Phương Dạ đã theo đuổi, sau khi biết được “sự thật” về đòn phản kích của Phương Dạ, cô ta đã khịt mũi coi thường, sau đó lại ầm ĩ trở mặt với Chu Kỳ, cô ta tự sa ngã dứt khoát lao vào vòng tay của một người đàn ông già. Quả nhiên người phụ nữ hư hỏng này đã có tiền, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà “daddy” Thi Đại Bằng đã bỏ ra hơn mấy chục vạn cho cô ta, thậm chí năm ngoái còn đồng ý mua cho cô ta một căn nhà hơn trăm vạn nữa! Phương Dạ, đừng tưởng chỉ mình cậu có thể ở bên cạnh phú bà, bà đây cũng có thể như vậy! Già trẻ đi cùng nhau xuất hiện ở quán bar là chuyện rất bình thường, cho nên mọi người xung quanh cũng không cảm thấy bất ngờ gì. Lúc vào cửa, Lâm Sương Sương cố ý làm nũng nói: “Daddy, em nghe nói trong quán bar rất hỗn loạn, người ta có hơi sợ đó.” Thi Đại Bằng cười ha ha: “Yên tâm đi, trừ khi là chê mạng sống quá lâu, nếu không không có ai dám gây rối ở Dạ Sắc đâu!” Lâm Sương Sương nghi hoặc nói: “Tại sao chứ?” “Rất đơn giản, bởi vì ông chủ Dạ Sắc họ Tô!” Thi Đại Bằng thấp giọng nói: “Đây là một dòng họ vô cùng lớn ở Hoa Nam, không ai dám trêu chọc đâu!” “Thì ra là như vậy, vậy thì em yên tâm rồi.” “Đương nhiên là phải vậy rồi, đi thôi, mấy ông bạn già chắc là đợi nóng ruột rồi, bọn họ đều là những người làm mưa làm gió tung hoành ngang dọc trong giới kinh doanh ở Hoa Hải, lát nữa giới thiệu cho em làm quen một chút, thuận tiện tăng thêm thể diện!” “Vâng daddy.” Lúc này đang là thời điểm náo nhiệt của quán bar, trong đại sảnh quả thực có thể dùng từ quần ma loạn vũ để hình dung, Thi Đại Bằng dẫn Lâm Sương Sương đến ghế dài số ba, ở đó đã ba người đàn ông trung niên tầm bốn năm mươi tuổi ngồi, người nào cũng ôm một cô gái ăn mặc mát mẻ trong lòng. Không hổ là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, khẩu vị của đám bạn bè xấu của Thi Đại Bằng và ông ta quả nhiên không khác gì nhau cả…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]