Trong phòng 808 tòa ba, bốn cô gái trốn học đang hồi hộp chờ đợi. "Viên Tử, cậu có nghĩ anh ship hàng có thể giao đồ đến đây được không?" "Chúng ta đã viết hướng dẫn rất chi tiết rồi, chắc không có vấn đề lớn gì đâu." "Không có vấn đề lớn? Tại sao tớ cứ cảm thấy ngay từ bước đầu tiên đã có vấn đề rồi nhỉ? Ổ chó đó, chúng ta đã tốn rất nhiều công sức để khoan, vai người đàn ông lại rất rộng, tớ cảm thấy anh ship sẽ kẹt luôn ở đó!" "Không đâu, đừng làm tớ sợ, chẳng phải là mừng hụt sao?" "Tớ nghĩ chắc sẽ không đâu, dù sao cũng đã lâu như vậy không thấy ai gọi điện hoàn tiền, xem ra, anh ship lần này chắc hẳn gầy như cái sào, vèo một cái chui vào được luôn." "Hi vọng là vậy, đã sắp nửa tiếng rồi, tớ đói quá..." "Cố chịu thôi, dù sao người ta cũng không dễ dàng gì, nếu bị nhân viên bảo vệ bắt được sẽ gặp phiền phức lớn, nhà trường phải truy tìm, không một ai trong chúng ta có thể chạy trốn được!" "Yên tâm đi, tớ không viết số phòng, trường học không biết chúng ta đang ở đâu." Tiểu Viên cười toe toét nói. "Có tác dụng gì chứ? Đừng quên, cậu đã để lại số điện thoại!" “A?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Viên lập tức sụp đổ. "Bây giờ chúng ta chỉ có thể nghe theo mệnh trời thôi, chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện cho anh ship, hi vọng anh ấy sẽ không bị bắt..." Ngay khi họ đang hoảng loạn, điện thoại di động của Tiểu Viên đột nhiên đổ chuông, hóa ra nhận được một tin nhắn. "Đã thuận lợi đến địa điểm, xin hãy thả dây!" “A, anh ấy đến rồi!” Sau khi đọc những dòng chữ trên màn hình, Tiểu Viên đột nhiên mặt mày hớn hở, cười phá lên. Ba người còn lại đồng thời che miệng cô: "Suỵt! Lớn tiếng muốn chết, nhỡ bác quản lý kí túc xá đang đi kiểm tra ở đây thì sao?" "Ư ư ư, tớ biết lỗi rồi!" Vài người lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, vì có khóa bảo vệ, phòng rơi từ tòa nhà xuống, họ không thể thò đầu ra ngoài để xem anh ship đang ở đâu. "Chú ý đến khăn hồng của em!" Sau khi trả lời tin nhắn, Tiểu Viên giơ chiếc khăn màu hồng ra ngoài cửa sổ và vẫy nó vài lần. Phương Dạ ở dưới lầu nhanh chóng nhắn lại: "Nhìn thấy rồi!" "Được, em sẽ thả dây xuống!" Không bao lâu, một sợi dây thừng to bằng ngón tay út ở cửa sổ từ từ buông xuống, thấy cách mặt đất hơn bốn mét, nó đột nhiên dừng lại ở đó. Bạn cùng phòng vỗ đầu: "Chết rồi, mua dậy thừng về ngắn quá, không biết còn cách mặt đất bao xa!" Mấy đứa con gái bỗng nhiên nghiến răng căm hận: "Đồ ngốc, cậu có làm được việc không thế? Cậu nghĩ mình đang đi mua váy sao, càng ngắn càng tốt à?" Tiểu Viên bất lực đành gửi một tin nhắn khác: "Anh trai, sợi dây chỉ dài như vậy thôi, anh xem có đủ chạm tới không?" "Có lẽ... Là đủ rồi." Phương Dạ chán nản ngẩng đầu nhìn lên, sau khi ước lượng được khoảng cách, anh chạy chậm vài bước rồi vươn người nhảy lên, hai chân bật lên tường vài bước, dễ dàng leo lên bệ cửa sổ trên tầng hai. Cảm thấy sợi dây đột nhiên bị trùng xuống, bốn cô gái lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng cùng nhau kéo đồ ăn lên. Nhiệm vụ của Phương Dạ đã hoàn thành nhưng điều đáng tiếc là vẫn chưa được kích hoạt giao hàng đặc biệt, lúc anh xoay người rời đi, trên đỉnh đầu anh bỗng nhiên vọng lại tiếng hét. Anh nhìn lên, hóa ra sợi dây không chắc chắn, đồ đạc lại đang treo rất nặng, bị bệ cửa sổ cọ xát một lúc, dây đã bị đứt! Những tiếng hét đó đương nhiên là tiếng hét tuyệt vọng của bốn cô gái... Nhìn thấy món đồ mà mình giao cực khổ sắp rơi xuống đất, Phương Dạ vội vàng đỡ lấy. “Giờ thì hay rồi, còn gì nữa đâu…” Bốn cô gái nhìn nhau, khóc không ra nước mắt. Chiến sự được lên kế hoạch tỉ mỉ, không ngờ cùng cùng lại bị sợi dây phá hỏng, thật sự muốn ói ra máu... Họ hoàn toàn không biết lúc này anh ship đang dùng răng cắn chặt lấy cái túi, men theo ống thoát nước ở bức tường ngoài, trèo lên như Spider Man! Sau khi dùng cả tay và chân leo lên đỉnh của tòa nhà, Phương Dạ men theo cầu thang xuống thẳng tầng tám, rồi gõ cửa gỗ của phòng 808. Bụp bụp bụp! “Ai?” Cô gái đang ôm đầu khóc bỗng ngây người ra. "Xin chào, tôi là người giao hàng." "Anh ship ư?" Bốn cô gái đều lộ ra nét mặt như nhìn thấy quỷ. Họ biết rõ năng lực phòng thủ của bác quản lý kí túc xá, làm sao có thể để anh ship mang đồ đi lên tầng được? Trừ khi anh giở mưu mô làm trái quy định, đánh gục bà cô và cưỡng ép muốn xông lên? Chẳng phải bây giờ họ đang gặp nguy hiểm sao! Khuôn mặt của họ ngay lập tức thay đổi. Tiểu Viên run rẩy hỏi: "Anh... Anh trai, anh... Anh muốn làm gì?" "Làm gì? Đương nhiên là giao hàng, làm phiền mở cửa." "Giao hàng?" Tiểu Viên không nhịn được mở he hé cửa, cô bé nhìn thấy túi đồ lớn mà Phương Dạ cầm trong tay, thậm chí cô bé còn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của cánh nướng. Ôi trời ơi, món đồ yêu dấu của tôi bị mất giờ đã tìm lại được rồi! Dưới sự kích thích của kẻ háu ăn, cô bé không chút do dự mở tung cửa, rồi ôm chặt lấy đồ. “Đây đúng đồ ăn của bọn em!” Ba cô gái còn lại cũng vui mừng khôn xiết, hô hào vây quanh. Trong lòng đang kích động, họ không hề nghĩ tới quần áo của bọn họ "mát mẻ" cỡ nào, dù sao cũng là phân viện Không Thừa rất nghiêm túc, hơn nữa còn ở trong ký túc xá của mình, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến bọn họ có bao nhiêu tùy ý... Phương Dạ chỉ nhìn thoáng qua, máu liền nổi lên, mũi ngứa sắp không chịu nổi nữa rồi! Đương nhiên, những người có thể làm tiếp viên hàng không phải được tuyển chọn rất kỹ càng, ngoại hình thì khỏi phải nói, nhan sắc thì thượng thừa, giờ bốn cô gái xinh đẹp gần như "thẳng thắn gặp nhau", thật sự muốn chết mà! “Anh à, là anh đã cứu mạng của bọn em, cảm ơn anh rất nhiều!” Tiểu Viên cảm động rơi nước mắt rồi nói. “Đúng rồi anh à, nếu anh không mang đến thì chắc trưa nay bọn em đói chết mất!” Một người bạn cùng phòng cũng nũng nịu nói. “Không… Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ ý mà, chuyện nhỏ mà thôi!” Phương Dạ cố gắng hết sức hướng ánh mắt của mình ra chỗ khác, kẻo máu mũi chảy xuống, sẽ rất xấu hổ. "Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ, anh đi trước đây!" Nói xong, Phương Dạ bỏ chạy trối chết, dáng vẻ vô cùng lo lắng, dường như đằng sau có lũ lụt thú dữ vậy. Sau khi nhìn thấy hành động của Phương Dạ, bốn đứa con gái phản ứng lại, đỏ mặt, vội vàng đóng cửa lại... "Lần này anh ship thật sự chết chắc rồi!" Bên ngoài bức tường của tòa nhà, Phương Dạ vừa trượt xuống ống thoát nước vừa lau máu mũi. Hình ảnh vừa rồi thật rung động lòng người, cuối cùng anh cũng không chịu được nữa. "Ting! Xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thành giao hàng đặc biệt, phần thưởng là mở khóa tinh thông kỹ năng!" Cuối cùng thì phần thưởng cũng đến rồi, nhưng Phương Dạ có chút vướng víu, mở khóa kỹ năng này sao mà bỉ ổi? Nó không phải là kỹ năng độc quyền của tên trộm sao? Thôi kệ đi, như người ta nói, nếu có quá nhiều kỹ năng, không có gì ghét bỏ... Trong phòng ký túc xá 808, bốn cô gái vừa vui vẻ thưởng thức đồ ăn vừa bàn luận về anh ship vừa rồi. "Anh ship đẹp trai quá, đáng tiếc là vừa rồi không xin wechat." "Không phải Tiểu Viên có số điện thoại của anh ấy sao? Cứ trực tiếp add vào là được." "Ừm, chút nữa tớ sẽ add anh ấy!" "Thẳng thắn mà nói, có phải cậu động lòng rồi?" "Đâu có, tớ chỉ muốn cảm ơn người ta một chút mà thôi!" "Vừa rồi bốn người chúng ta đều bị nhìn thấy rồi, vẫn phải cảm ơn sao?" "Hì hì, anh trai đúng là có phúc được thấy, các cậu nói xem đêm nay anh ấy có phải sẽ suy nghĩ linh tinh không?" "Đương nhiên sẽ có, để tớ nói cho cậu biết, tối nay không những nghĩ linh tinh, mà còn vẽ bản đồ!" "Vẽ bản đồ nghĩa là gì?" "Ở đây đừng giả bộ trong sáng nữa, đừng tưởng rằng tớ không biết cậu hay vào diễn đàn lướt dạo." "Hahahahaha..." Lúc này Phương Dạ đang cẩn thận đi qua Tử Trúc Lâm, đột nhiên hắt hơi không rõ lý do. "Hắt xì!" Âm thanh không lớn nhưng có thể lan xa trong phân viện... Toi rồi! Sắc mặt của Phương Dạ thay đổi rõ rệt, bởi vì đội bảo vệ tuần tra vừa mới đi qua. "Sao lại có tiếng đàn ông!" "Ai? Ai ở trong Trúc Lâm?" "Tôi đã nhìn thấy anh ta, tên nhóc thối đừng chạy!" Nghe tiếng quát của nữ bảo vệ, Phương Dạ chạy càng vui...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]