Từ Lệ có dày dặn kinh nghiệm, vừa nhìn đã nhận ra đây chắc chắn không phải là ngón của động vật nào cả, lập tức thông báo cho đội tuần tra, Phương Dạ cũng giúp bảo vệ hiện trường. Hiệu suất làm việc của đội tuần tra rất cao, chưa đến mười phút đã nhanh chóng có mặt ở hiện trường, sau khi nhân viên khám nghiệm giám định sơ bộ, thì nhận ra đây là ngón tay của một người phụ nữ trẻ. Hơn nữa đã từng nấu ở nhiệt độ cao, nên đến cả vân tay cũng không thu thập được. An ninh trật tự ở Hoa Hạ cũng coi như không tệ, mấy năm gần đây chưa từng xảy ra vụ án giết người. Cái ngón tay có nguồn gốc không rõ ràng này lập tức khiến cho đại đội tuần tra căng thẳng thần kinh, kì nghỉ của Từ Lệ chỉ có thể chấm dứt, cuộc hẹn kết thúc sớm. Là người ngoài cuộc, đương nhiên Phương Dạ không thể ở lại hiện trường, người vô công rồi nghề như anh dứt khoát lái xe về quán trà sữa. Giờ này chắc bà chủ Hạ Vi đã được đón về từ sân bay. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, quán trà sữa đã mở cửa, nhưng không buôn bán, sau khi đi vào, chỉ thấy Hạ Vi đang ngồi nói chuyện với hai người đàn ông trẻ tuổi. “Sao cậu lại tới đây?” Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, rõ ràng là Hạ Vi đã sững sờ. Phương Dạ cười nói: “Vừa khéo đi ngang qua, thấy mở cửa nên đi vào xem thử, hai người này là...” Hạ Vi mỉm cười: “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai tôi Lâm Chi Thanh, còn đây là bạn học của anh ấy Thư Dương. Còn đây là Phương Dạ, nhân viên thời vụ của quán em, chuyên giao hàng.” “Ồ, hoá ra là shipper?” Lâm Chi Thanh đâỷ gọng kính màu vàng, rõ ràng là không hề có hứng thú với Phương Dạ, nhưng xem ra Thư Dương, người tô son trát phấn lại đứng lên bắt tay với anh. “Anh đẹp trai, tôi tên là Thư Dương, Thư trong từ thư phục, Dương trong từ âm dương, mong sau này được chỉ bảo nhiều hơn.” Thư Dương nắm tay Phương Dạ lúc lâu mà không chịu buông ra, đôi mắt như sáng bừng lên. “Xin chào...” Phương Dạ bị anh ta nhìn như vậy thì có chút khó chịu, anh vội vàng rút tay phải lại, và sau khi nhìn thấy hành động của hai người họ, có vẻ như Lâm Chi Thanh càng không vui. Mẹ kiếp, cha này không phải là gay đấy chứ? Phương Dạ cảm thấy có chút buồn nôn, nên lặng lẽ rút hai tờ giấy trên bàn cố sức lau tay. Hạ Vi mỉm cười nói: “Nếu đã đến rồi thì lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm, hôm nay Lâm Chi Thanh muốn ăn lẩu, Phương Dạ, cậu biết quán nào chính cống không?” “Lẩu bò Tứ Xuyên ở gần trường đại học Hoa Hải rất được, em và bạn học thường đến đó ăn.” “Vậy được, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi, cậu lái xe gì đấy?” Phương Dạ mỉm cười nói: “Vừa hay lái SUV, đủ chỗ ngồi.” Sau khi nghe Phương Dạ nói xong, Lâm Chi Thanh còn hừ một tiếng. Một thằng shipper còn lái SUV cái gì chứ, cho dù là xe nội địa rẻ nhất thì đoán chừng cũng là quá sức ấy chứ? Nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe bọc thép như vật khổng lồ, hai bọn họ suýt rớt cả hàm. “Đây... Đây là xe của cậu?” Lâm Chi Thanh khôm dám tin vào mắt mình, mặc dù không nhận ra đây là xe SUV của nhãn hiệu nào, nhưng đến thằng ngốc cũng biết chắc chắn không hề rẻ! “Đúng là một chiếc xe đậm chất nam tính, tôi muốn ngồi phía trước.” Thư Dương tự nhiên như kiểu đã quen thân từ lâu, kéo của xe leo lên, Lâm Chi Thanh và Hạ Vi ngồi ở phía sau. Trên đường, Lâm Chi Thanh lén hỏi về tình hình của Phương Dạ, sau khi được biết chiếc xe này nên thuộc về người thân của anh, anh ta mới thoải mái, quả nhiên vẫn là một thằng shipper, thích mượn xe của người khác để làm màu. Lúc này chính là giờ ăn cơm, lúc Dartz Kombat mạ vàng đến đường chỗ đại học, bên trong quán lẩu bò Tứ Xuyên đã chật kín chỗ ngồi, cũng may Phương Dạ có quen biết với chủ quán nên đã đặt chỗ trước ở đại sảnh, không phải anh không muốn đặt phòng riêng mà quả thật là đã kín hết chỗ, nếu đến muộn chút nữa thôi chỉ sợ đến cả đại sảnh cũng chẳng còn chỗ. Ông chủ của quán lẩu bò Tứ Xuyên là người chính gốc Tứ Xuyên, món lẩu cay làm rất đúng vị, hơn nữa nguyên liệu thật, giá cả thật nên rất được học sinh và các tầng lớp lao động ưa chuộng. Sau khi thấy không có phòng riêng, Lâm Chi Thanh và Thư Dương sa sầm mặt mũi, bọn họ du học ở Úc nên rõ ràng là không quen với sự ồn ào của quán ăn trong nước. “Vi Vi, chúng ta không thể tìm một phòng riêng sao?” Hạ Vi giải thích nói: “Lúc nãy Phương Dạ đã nói là người ta đã đặt hết phòng riêng, có thể tìm được một chỗ ở đại sảnh là tốt lắm rồi.” Vẻ mặt Lâm Chi Thanh lạnh lùng, nói: “Ở đây ồn ào như vậy, bảo anh làm sao mà ăn đây?” Là một “con rùa biển” nhận được sự giáo dục đại học ở nước ngoài, đương nhiên là anh ta muốn xứng tầm với đẳng cấp của mình mới được. Hạ Vi khó xử nói: “Nhưng bây giờ hết cách rồi, hay là chúng ta tìm một quán lẩu khác?” Phương Dạ nhắc nhở nói: “Chị Vi, giờ là lúc mọi người ăn cơm đông nhất, bỏ qua lần này thì không còn cơ hội nữa đâu, cho dù có thể tìm thấy một quán lẩu có phòng riêng thì cũng chỉ có thể làm rõ một vấn đề, quán lẩu đó không ngon nên không ai đến.” Nếu như không phải vì nể mặt Hạ Vi, anh cũng không thèm phí lời với loại người như Lâm Chi Thanh, một còn rùa biển thì có gì ghê gớm, muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút, thực sự coi mình là bố đời hay sao? Thư Dương hoà giải nói: “Thôi thôi, tôi thấy chỗ này rất tốt, ở đây ăn đi, đói bụng rồi, đỡ phải đi đi lại lại khắp nơi.”. Thấy bạn học mở lời, Lâm Chi Thanh mới không có ý kiến nữa, Phương Dạ quan sát sắc mặt để đoán ý đối phương thì mới biết anh ta răm rắp nghe theo thời của Thư Dương. Ngay cả người bạn gái chính thức như Hạ Vi cũng không được đối xử như vậy. Mối quan hệ của hai người này dường như không đơn giản chỉ dừng lại ở mức bạn học... Sau khi ngồi xuống, Hạ Vi đưa thực đơn cho Lâm Chi Thanh, anh ta liên tục gọi rất nhiều món, ngoại trừ hỏi ý kiến của Thư Dương ra thì hoàn toàn chẳng hỏi Phương Dạ. Đối với anh ta, việc cùng ngồi ăn với shipper là đã nể mặt lắm rồi, còn muốn tôi nói chuyện với cậu, nằm mơ à? Phương Dạ không để bụng, dù sao thì anh gọi gì tôi ăn cái đó, có thể no bụng là được. Sau khi lẩu uyên ương và món ăn kèm được đem lên, bốn người bắt đầu ăn, Lâm Chi Thanh còn gọi một tá bia lên men nhập khẩu, mùi vị của loại bia này khá ngon, nhưng mà mua ở quán lẩu thì thực sự rất đắt, trước đây Phương Dạ và bạn cùng phòng không dám gọi. Tiểu lượng của hai du học sinh nước ngoài khá tốt, bình thường không uống uống một ly nhưng vì vui nên Hạ Vi cũng uống với họ không ít, khuôn mặt ửng đỏ như quả táo rất đáng yêu. Vì phái lái xe nên Phương Dạ chỉ uống một lon Coca lạnh, anh luôn âm thầm quan sát hai bọn họ, ngoài việc phát hiện ra bọn họ làm một vài động tác dưới gầm bàn, còn nhìn thấy Thư Dương luôn nhìn Hạ Vi chằm chằm, trong ánh mắt đó ngoài sự yêu thích rõ ràng còn có cả ham muốn khác. Mặc dù Hạ Vi luôn gắp đồ ăn cho Lâm Chi Thanh nhưng anh ta không để tâm thậm chí còn có chút chống cự với sự chăm sóc của bạn gái. Phương Dạ cảm thấy hai người này quả thật có vấn đề, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi: “Anh Lâm, hai người học nghiên cứu sinh ở trường đại học nào ở Úc vậy?” Lâm Chi Thanh lạnh nhạt nói: “UNSW, từng nghe nói chưa?” “Chưa.” Phương Dạ thành thật trả lời: “Có thể giới thiệu chút cho tôi không, tôi sắp tốt nghiệp rồi, cũng muốn đến Úc du học.” “Tôi cảm thấy UNSW không phù hợp với cậu, cậu nên tự lên mạng tìm đi, trên đó giới thiệu chi tiết hơn tôi nhiều.” Lâm Chi Thanh không có hứng thú nói chuyện với Phương Dạ, quay đầu lại nói với Hạ Vi: “Vi Vi, chuyện hôm nay anh nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?” Hạ Vi lập tức sững sờ: “Chuyện này... Thực sự là quá nhiều tiền, có thể để em suy nghĩ mấy ngày không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]