Hai người đi tới trước quầy hàng, lúc này ở đó có một cặp tình nhân đang ném vòng. Trên mặt đất phía sau lan can, từ gần đến xa bày ra mấy chục phần thưởng lớn nhỏ, trong đó đa phần đều là gấu bông, chỉ có hàng cuối cùng là bày mấy mô hình nhân vật 2D với kích cỡ 1:6, nếu như là chính hãng thì ít nhất cũng phải hơn một ngàn tệ một cái! Buôn bán ở đây không giống quầy hàng bên ngoài đường, mua mười vòng phải trả 50 tệ, mục tiêu của đôi tình nhân rõ ràng là một bộ mô hình, chỉ đáng tiếc là bọn họ tốn hai ba trăm tệ mà vẫn không lấy được, ngược lại vô tình chọn phải hai con gấu bông, nhưng rõ ràng là vẫn bị lỗ... Ném thêm mười cái vòng nữa mà vẫn không thu hoạch được gì, sắc mặt của chàng trai đã hơi thay đổi, nó nói: "Tiểu Di, mấy cái mô hình này chụp khó quá, hay chúng ta đi nơi khác chơi đi?" Cô gái bĩu môi, không đồng ý: "Không, anh biết em thích sưu tập mô hình nhất mà, ném thêm mấy lần nữa đi!" Ông chủ cũng cười tủm tỉm giúp đỡ: "Đúng vậy, chàng trai trẻ, vừa rồi có mấy lần suýt chút nữa là ném trúng rồi, cố lên, chắc chắn một lúc nữa cậu sẽ có thể làm được, đừng để bạn gái nhỏ của cậu thất vọng!” Chàng trai bất đắc dĩ, đành phải lấy ra một tờ tiền màu đỏ: "Cho cháu thêm hai mươi vòng nữa!" “Được!” Ông chủ mặt mày hớn hở nhận lấy tờ tiền, sau đó đếm hai mươi mốt vòng thép đưa cho đứa bé: "Nhiều một cái coi như tặng cháu.” "Cháu cảm ơn." Sau khi chàng trai lấy được vòng thép, cơ thể nghiêng về phía trước, nín thở rồi bình tĩnh nhắm vào mục tiêu. Chưa đầy một phút đồng hồ sau đó, hai mươi mốt vòng thép toàn bộ bị trật ra ngoài, mặt của cô bạn gái nhất thời xanh mét. Cô gái tức giận nói: "Anh... Anh thật là kém cỏi, lúc trước anh còn khoác lác rằng mình là cao thủ bóng rổ, kết quả thì sao?” Chàng trai cãi lại: "Nhưng đây không phải là bóng rổ, mặc dù nhìn rất đơn giản, nhưng trên thực tế nó khó hơn ném bóng vào rổ nhiều" “Em mặc kệ, anh tiếp tục ném đi, hôm nay em nhất định phải có được một bộ mô hình.” "Em bị làm sao vậy?” “Bây giờ con gái đều là như thế này, có bản lĩnh thì đừng có làm phiền tôi nữa.” “Anh…” Thấy hai người sắp diễn vở kịch chia tay đến nơi rồi, Phương Dạ vội vàng chen ngang: “Hai người có thể nhường chỗ cho tôi trước được không, tôi cũng muốn chơi ném vòng.” Ông chủ thấy việc làm ăn đang thuận lợi thì cũng mở lời khuyên nhủ: “Đúng thế, hay là hai cô cậu đứng qua bên này nghỉ ngơi một chút, để xem vận may của người khác như nào?” “Được.” Chàng trai kéo bạn gái mình đứng qua một bên: “Tiểu Di, em cứ nhìn mà xem nhé, xác suất ném trúng của những người khác cũng như anh thôi, cái vòng thép đó không dễ khống chế, ném trúng cái mô hình ở cuối cùng kia còn khó hơn cả lên trời.” “Vậy nếu người ta có thể ném trúng thì sao?” “Vậy thì anh sẽ nuốt luôn hai con gấu bông vào bụng.” Phương Dạ cũng trả hai trăm tệ, anh đưa mười cái cho Từ Lệ, cười mỉm nói với cô: “Lady first?” “Được.” Từ Lệ nhận lấy vòng thép rồi lại góp ý: “Chúng ta thử thi xem ai ném được nhiều hơn, ném trúng gấu bông tính là một điểm, hàng mô hình cuối cùng đó khá là khó, thì tính là ba điểm, được không?” “Được, nghe theo cô hết.” Từ Lệ mỉm cười đứng ở phía trước lan can, mấy cái trò chơi ném vòng này từ nhỏ cô ấy đã chơi rồi, chơi đến độ thuần thục luôn, tỷ lệ ném trúng ít nhất phải trên 60%, gần như lần nào ra về cũng đầy cả túi, phải nói là một cao thủ lão làng trong cái bộ môn này. Số điểm của mô hình là cao nhất nên cô ấy cũng phải thử một chút xem sao, mặc dù khoảng cách cũng hơi xa nhưng với một người “lão làng” như cô ấy thì đó cũng không phải vấn đề quá lớn. Nhưng đến lúc nhận được vòng thép, cô ấy cuối cùng cũng phát hiện ra cái khó trong đó. Thì ra vòng thép này rỗng ruột, đã thế bên trong còn có vụn sắt và một số thứ nữa, vì vậy nó ảnh hưởng rất nhiều đến độ chính xác khi ném. Hơn nữa cho dù cô có ném trúng cũng sẽ có khả năng bị bắn ngược trở lại, công thì cũng sẽ thành công cốc. Thảo nào khi nãy chàng trai kia tốn mất hai trăm tệ mà chỉ lấy được 2 con gấu bông, cậu ta quả thật đã bị oan. Từ Lệ có cái tính hiếu chiến bẩm sinh, mặc dù bên trong vòng thép kia có rất nhiều tạp chất nhưng cô ấy vẫn quyết định thử với hàng mô hình đầu tiên. Vòng thép đầu tiên bay ra thì hướng bay cũng khá là vững vàng, nhưng bay được gần một nửa đường thì rõ ràng là bị lắc lư, đến cuối cùng nó còn không chạm đến được góc của cái hộp kia mà trực tiếp rơi luôn ra phía sau. Từ Lệ không nản lòng, cô ấy cho rằng mình đã nắm được quy luật bay của vòng thép, rất nhanh cô ấy đã ném ra cái thứ hai, nhưng hiện thực đã giáng cho cô ấy một đòn đau đớn, cái vòng thép trực tiếp rơi ở phía trước hộp mô hình. Cô ấy liên tiếp ném ra bốn cái vòng thép, nhưng cuối cùng không chạm đến cái hộp chút nào, điều này làm cho hai thanh niên đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đắc ý nói: “Nhìn đi, em còn nói tay anh ném không tốt nữa đi, khi nãy anh ném không tốt là chuyện rất bình thường, chứ không phải anh là gà mờ đâu nhé.” Cô bạn gái bĩu môi không nói gì, nhưng hiển nhiên là đã thầm chấp nhận trong lòng. Ném thêm một cái nữa, nếu ném không trúng sẽ đổi sang ném gấu bông. Từ Lệ đầy quyết tâm, cô ấy hít sâu một hơi rồi ném cái vòng thứ năm ra ngoài. Lần này ném rất ổn định, thế mà lại vững vàng chụp luôn vào cái hộp. “Yeah, trúng rồi.” Từ Lệ vừa mới reo hò thì lại thấy vòng thép đang bật lên từ dưới đất, sau đó nó được xỏ vào con gấu bông ở bên cạnh. Mẹ nó nữa chứ… Nếu không phải giữ hình tượng thục nữ thì cô ấy đã chửi bới ngay tại chỗ rồi. “Ha ha ha, thật đáng tiếc, thiếu một chút nữa là được rồi.” Ông chủ lặng lẽ lau mồ hôi lạnh ở trên trán, giả vờ tỏ ra đáng tiếc. Ông ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua mấy món đồ này, lấy vẻ ngoài đẹp đẽ để thu hút du khách, hơn một tháng nay quả thực nó đã làm doanh thu tăng lên không ít, nếu một cái bị lấy mất thì ông ta sẽ đau lòng rất lâu… Từ Lệ không dám thử mô hình nữa, cô chuyển mục tiêu sang những con gấu bông, tuy vòng thép này không dễ điều khiển nhưng cô ấy vẫn ném trúng 4 cái. Phương Dạ cười nói: “Tổng cộng có năm phần thưởng, cũng không tệ lắm.” Từ Lệ oán hận nói: “Đáng tiếc là không lấy được bộ mô hình, mấy con gấu nhồi bông này không đáng giá, tôi thấy hơi thiệt thòi.” “Có tôi ở đây mà sợ thiệt thòi hả? Đừng có lo chuyện đó.” Phương Dạ tùy tiện nói: “Ông chủ, mấy mô hình này là hàng chính hãng sao?” Ông chủ cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, hàng thật giá thật, nếu là giả tôi sẽ đền gấp mười, tôi làm ăn uy tín lắm đấy.” Phương Dạ gật gật đầu: “Vậy thì tốt, chỉ có điều là tôi muốn hỏi ông một câu, nếu tôi mà lấy hết những thứ này đi thì có phải sẽ mất vui hay không?” Ông chủ do dự nói: “Những thứ mà cậu nói có phải là mấy mô hình này không?” “Đúng thế.” Ông thủ nhất thời vui vẻ hẳn lên, nhìn tên này tuổi cũng không lớn, thế mà cũng mạnh miệng phết đấy. “Đương nhiên là không có chuyện không vui.” Ông ta nghiêm túc nói: “Tôi mở cửa tiệm để buôn bán, đương nhiên sẽ không sợ mọi người lấy đi những món đồ này, tôi còn vui cho mọi người nữa ấy chứ.” “Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Phương Dạ mỉm cười: “Đúng rồi, ngoài bốn bộ mô hình này ra ông còn hàng dự trữ nào nữa không.” “Đang còn nhiều lắm, cậu mà ném trúng một cái tôi sẽ lập tức bổ sung.” Ông chủ nhếch miệng cười, trong lòng lại đang chửi bới không ngừng. Muốn lấy mô hình của tôi ấy hả, các người cứ đợi mà khóc đi...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]