Tiền Phát mỉm cười nói: “Willa à, tôi thấy vừa rồi đối mặt với nhiều người như vậy mà cô chẳng luống cuống chút nào, có phải là trước kia đã làm qua công việc người mẫu rồi không?” Willa thành thật trả lời: “Các cô gái Belarus chúng tôi từ hồi trung học đã tham gia nhiều cuộc thi sắc đẹp khác nhau, tôi đã giành được vài giải quán quân rồi.” “Chẳng trách sao cô lại xuất sắc như vậy, sảnh triển lãm hôm này có thể bùng nổ như vậy, thật may mắn là có cô!” Tiền Phát giơ ngón tay cái lên: “Công ty của chúng tôi dự định ký hợp đồng dài hạn với những người mẫu xe hơi hàng đầu, chế độ đãi ngộ vô cùng tốt, điều kiện của cô hoàn toàn có thể phù hợp với yêu cầu, thế nào, có muốn cân nhắc một chút không?” Willa không chút do dự từ chối: “Thật ngại quá, làm người mẫu xe hơi chỉ là sở thích của tôi mà thôi, bây giờ tôi vẫn cần tập trung vào việc học của mình.” Thời gian thuốc phát huy tác dụng hẳn là sắp rồi nhỉ… Tiền Phát thấy khuôn mặt xinh đẹp kia đã có chút mê man, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, đột nhiên cầm lấy tay cô ta vuốt ve: “Trước tiên cô đừng vội từ chối, như vậy đi, cô có thể nêu ra điều kiện của bản thân, chỉ cần nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi, tôi đều có thể thỏa mãn cô!”’ “Xin buông tay ra!” Willa mặc dù sinh là ở Belarus tương đối cởi mở nhưng cô ta cũng rất ít khi cùng con trai thân mật như vậy, hơn nữa Tiền Phát còn là một ông chú béo đỏm dáng, nên cô ta càng chống cự hơn. Tiền Phát làm sao chịu buông ra chứ, tay Willa vừa trắng vừa mềm, tinh xảo giống như đồ gốm sứ, sờ vào cảm giác rất dễ chịu! Nhìn thấy gương mặt dối phương ửng đỏ, anh ta còn tưởng rằng thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, vẫn như cũ cười đùa cợt nhả nói: “Cục cưng, chỉ cần cô nói điều kiện của mình ra thì tôi sẽ buông ra.” Sở dĩ Tiền Phát không chút sợ hãi là bởi vì việc này anh ta đã thành công làm được mấy lần rồi, bất kể là cô gái cương trực trong trắng gì đó, chỉ cần thuốc phát huy hiệu quả đều sẽ biến thành một con cừu nhỏ cả, sau khi xong việc dùng thật nhiều tiền tài đè xuống, đối phương cũng chỉ có thể im lặng giữ chuyện này ở trong lòng mà thôi. Đương nhiên, những trường hợp như vậy rất ít, phần lớn các người mẫu xe hơi đều không cần dùng thuốc, trực tiếp ném tiền vào là xong việc rồi… Thấy đối phương vuốt ve sờ soạng, Willa tức giận nói: “Còn không buông tay sao, tôi sẽ không khách khí đâu!” “Được thôi, tôi ngược lại muốn xem xem cô lợi hại thế nào, đến đây, trước tiên hôn một cái nào!” Tiền Phát cong cái miệng hôi hám muốn sáp lại gần cô ta, tình thế cấp bách, Willa vươn tay quăng cho ông ta một cái tát thật mạnh. Danh hiệu dân tộc chiến đấu không phải là chỉ là cái danh hão thôi đâu, cánh tay thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh nhưng sức lực thì rất đáng kinh ngạc, Tiền Phát bị đánh trực tiếp ngã nhào xuống bàn trà! Nhân lúc đối phương còn chưa đứng lên, Willa bình tĩnh mở cửa rồi đóng cửa lại, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ mặc đồng phục bảo vệ đang đứng bên ngoài, thân hình cao lớn kia nhất thời khiến cô sững sờ tại chỗ. Tiền Phát hét lớn: “Thiết Ngưu, bắt cô gái ngoại quốc đó lại cho tôi!” Bởi vì toàn bộ trung tâm triển lãm đang rất ồn ào, cho nên giọng nói của anh ta dường như nhỏ bé không đáng kể. Nhưng mà Phương Dạ đứng từ xa đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ, sau đó quay đầu nhìn về phía phòng nghỉ… Ngô Thiết Ngưu mỉm cười, nhấc Willa lên giống như một con gà con tiện tay ném cô trở về ghế sô pha, sau đó “ầm” một tiếng đóng cửa lại, đứng một bên cửa canh giữ. “Con đàn bà thối tha! Cô, cô lại dám đánh tôi ư?” Tiền Phát thẹn quá hóa giận mở rộng cánh tay bổ nhào về phía Willa: “Bây giờ tôi sẽ xử cô ngay tại chỗ để cô nếm thử mùi vị của đàn ông!” Mặc dù Willa bị ngã, vô cùng hoảng hốt và cuống quít nhưng với tình trạng thể lực vô cùng tốt của mình, cô rất nhanh đã đứng lên, mắt thấy Tiền Phát đã đến gần trong gang tấc, dường như là phản xạ có điều kiện cô ta giơ chân lên vừa vặn đá vào háng của đối phương. “Á!” Tiền Phát sau khi hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết, cả người co quắp cuộn lại như con tôm rồi chậm rãi ngồi xổm. Cú đá này vừa dứt khoát vừa tàn nhẫn, đến Ngô Thiết Ngưu cũng cảm thấy có luồng gió mát lạnh thổi qua háng anh ta, vô thức kẹp chặt hai chân lại. “Vỡ rồi vỡ rồi… đau chết tôi rồi, Thiết Ngưu, bắt cô ta lại cho tôi!” Nước mắt nước mũi của Kim Tiền chảy ra, cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận được cái gì gọi là đau trứng rồi. Willa đang muốn đứng dậy, Ngô Thiết Ngưu đã sải vài bước đứng trước mặt cô ta. “Đừng tới đây, còn lại đây nữa là tôi sẽ hét lên đấy!” Ngô Thiết Ngưu cười khà khà: “Cô hét đi, âm thanh bên ngoài còn ồn ào hơn ở trong này, cho dù hét thủng cổ họng cũng không có ai tới cứu cô đâu!” Ngay lúc anh ta đang định bắt lấy Willa, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đá ra một cách nặng nề, quay đầu lại, một người đàn ông trẻ đang uể oải dựa vào khung cửa, trong tay còn cầm một ly trà sữa có in logo BM. “Anh là ai?” Tiền Phát nhịn đau nói: “Đây là phòng nghỉ của tổng giám đốc, không phận sự miễn vào, nhanh đi khỏi đây!” “Tôi là ai ư? Tôi đương nhiên là thủng cổ họng rồi!” Phương Dạ trịnh trọng nói: “Không phải là các người bảo tôi đến sao? Lẽ nào các người muốn trở mặt không giữ lời hứa?” Trời ơi thủng cổ họng sao, trên đời này còn có người họ thủng sao? Thấy người tới dùng cách qua loa lấy lệ để đối phó, sắc mặt Tiền Phát lập tức đen lại: “Thằng nhóc kia, truyện cười của cậu chẳng vui chút nào, ở đây không có chuyện của cậu, thức thời thì đi khỏi đây nhanh!” Sau khi thấy rõ khuôn mặt của Phương Dạ, Willa nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Anh không phải là anh trai giao hàng ngày hôm đó sao, mau tới cứu tôi với!” Sau khi nghe thấy câu này, hai người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thì ra thằng nhóc này chỉ là một tên khoác lác, thì ra chỉ là một tên giao hàng mà thôi? Tiền Phát cười lạnh: “Một tên giao hàng thối tha mà còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ư, tôi thấy cậu là ngứa da đúng không, Thiết Ngưu, ném thằng nhóc này ra ngoài cho tôi!” “Vâng.” Ngô Thiết Ngưu vừa cao to vừa cường tráng, bước một bước bằng người bình thường bước hai bước, anh ta giống như là con gấu khổng lồ bổ nhào về phía Phương Dạ, mang theo cơn lốc mạnh mẽ thậm chí còn thổi bay cả vạt áo sườn xám của Willa, khiến cho góc nhìn của Phương Dạ cực tốt nhìn thấy một lớp màu vàng nhạt phía dưới… “Làm tốt lắm, quả là chú bọt biển tinh nghịch!” Mặc dù chỉ trong giây lát nhưng thị lực của Phương Dạ đã được tăng lên, vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Là một kẻ độc thân tràn trề sinh lực, sau khi nhìn thấy cảnh xuân sắc như vậy, khí huyết dâng lên là điều khó tránh khỏi. Đợi đến lúc anh mạnh mẽ đè ép sự kích động trong cơ thể xuống, lòng bàn tay to như chiếc quạt sắp chạm vào mặt anh! Để thằng nhóc này làm loạn khắp nơi, có tin không cho anh ta một cái tát dán thẳng vào tường? Ngô Thiết Ngưu đã có thể tượng tượng ra cảnh thê thảm của đối phương khi bị anh ta ép lên tường. “Cút ra!” Phương Dạ mở miệng quát, trở tay quăng ra một cái tát. Nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ nhưng mà hiệu quả lại long trời lở đất. Sau khi bốp một tiếng rất to, Ngô Thiết Ngưu nặng đến hơn hai trăm cân trực tiếp bị cái tát này đánh tới dán thẳng vào tường! Thấy tên đội trưởng đội bảo vệ trung thành và tận tâm của mình từng chút trượt từ trên tường xuống, Tiền Phát còn cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác. Người trên tường phải là Phương Dạ mới đúng chứ? Anh ta vội vàng dùng sức dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên nhìn, trời ạ, người đang dán trên tường quả nhiên là Thiết Ngưu…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]