Chương trước
Chương sau
Hạ Vi chế nhạo nói: “Chẳng lẽ cậu không giải thích một chút à, tại sao người ta lại đánh giá cậu như vậy?”
“Chị Vi, chị đừng suy nghĩ lung tung, đứa nhóc này còn đang học cấp ba ở một trường quý tộc, nó đang lấy oán báo ân mà thôi.” Phương Dạ cười mỉa nói: “Vừa rồi em đã giúp nó rất nhiều, nhưng không biết có phải nó chạm sợi dây nào không, trước khi đi lại khóc thét lên muốn giới thiệu chị gái cho em, chị biết em không phải là người tùy tiện mà, đương nhiên em phải từ chối rồi, vì vậy nó cố tình đánh một sao để trả thù em!”
Hạ Vi có chút không tin tưởng: “Là như vậy sao?”
Phương Dạ chắc chắn nói: “Không sai, chính là như vậy!”
“Có phải trông cô ấy rất xấu, vì vậy cậu mới từ chối chị của cô ấy?”
“Công bằng mà nói, vẫn khá xinh đẹp.”
Hạ Vi tiếp tục buôn chuyện: “Bạn gái của cậu có đẹp không?”
“Em có bạn gái đâu chứ?”
“Thế nào, hóa ra lần trước cậu tỏ tình thất bại à?”
“Ồ, chị nói Lâm Sương Sương đúng không?” Cuối cùng Phương Dạ cũng hoàn hồn lại: “Nếu không bàn về vóc dáng, Lâm Sương Sương còn kém nó xa.”
“Người ta là học sinh cấp ba mà thôi, đương nhiên vóc dáng sẽ không bằng sinh viên đại học, nói như vậy thì chị gái của nó hẳn là không tệ rồi?” Hạ Vi cười tủm tỉm nói: “Đây xem như là em gái của nữ thần rồi đấy, cậu lại không động lòng sao?”
“Không động lòng.” Phương Dạ nói hươu nói vượn rất nghiêm túc: “Bây giờ em đang ở thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, đương nhiên phải lấy công việc làm trọng rồi!”
Nói đùa cái gì vậy, ai quy định em gái xinh đẹp thì chị gái phải nhất định xinh đẹp chứ?
Hạ Vi mỉm cười: “Giao hàng còn có thể có thời kỳ sự nghiệp thăng tiến sao? Đừng nghĩ tôi không biết suy nghĩ của cậu, có Lamborghini Poison thì không thiếu người đẹp, chắc chắn là không muốn treo cổ trên cây quá sớm, nhân lúc tuổi trẻ phải cua vài em gái chứ gì?”
“Chị Vi, chị quá coi thường người ta rồi, em có giống loại đàn ông khốn nạn lái siêu xe chở gái khắp nơi không?”
“Nói thật, cũng thật sự giống đấy.” Hạ Vi che miệng cười nhẹ: “Bây giờ không phải rất phổ biến việc phun chữ đàn ông khốn nạn trên xe sao? Tôi rất lo lắng cho xe Poison của cậu!”
“Đó là chuyện không thể nào, bây giờ em chỉ là một con chó độc thân trong sạch mà thôi, làm sao có thể làm những chuyện cặn bã bội tình bạc nghĩa chứ?”
“Hy vọng là như vậy.” Hạ Vi cũng tin tưởng nhân phẩm của Phương Dạ không tệ đến vậy: “Đúng rồi, ngày mai tôi phải quay về nhà một chuyến, quán không mở cửa, cho cậu một ngày nghỉ đấy.”
Phương Dạ tò mò hỏi: “Lại phải về nhà xem mắt sao?”
Theo anh biết, hơn một tháng trước Hạ Vi đã về nhà xem mắt, nhưng hình như không thành công.
“Chứ còn gì nữa, mẹ tôi phiền tôi lắm, nói cái gì mà phụ nữ qua hai mươi lăm thì xem như lớn tuổi, càng về sau càng khó lấy chồng, cho dù có thể lấy chồng thì cũng là người xấu xí hoặc đã từng kết hôn.” Hạ Vi đau khổ nói: “Bà ấy hận không thể sắp xếp cho tôi mười buổi xem mắt trong một tháng, trước đây đã trì hoãn hai ba lần rồi, lần này phải trì hoãn nữa, đoán chừng bà ấy sẽ đích thân đến đây bắt tôi quay về.”
Phương Dạ nói: “Chị Vi, dựa vào điều kiện của chị, tìm một người đàn ông tốt ở Hoa Hải chắc không khó chứ?”
“Mỗi ngày tôi phải bận chăm lo cửa hàng, làm gì có thời gian đi yêu đương chứ?”
“Em thấy không phải là nguyên nhân này, là bởi vì trong lòng chị đã không thể có người khác được nữa, đúng không?” Phương Dạ cười nói: “Đừng nghĩ rằng em không biết, không phải trong ví tiền của chị luôn mang theo một tấm ảnh của anh đẹp trai sao!”
“Chuyện này cũng bị cậu phát hiện rồi sao?” Khuôn mặt Hạ Vi hơi ửng đỏ.
“Ôi trời, mỗi ngày khi chị rảnh rỗi thì sẽ ngồi xem trộm tấm ảnh, vừa xem vừa cười ngây ngô, em không phải người mù, đương nhiên có thể nhìn thấy rồi!” Phương Dạ cười nói: “Anh ấy có phải là mối tình đầu của chị không?”
Hạ Vi gật đầu.
“Vậy anh ấy đang ở đâu?”
“Học nghiên cứu sinh ở Úc.” Hạ Vi khẽ thở dài: “Anh ấy nói bây giờ việc học căng thẳng, bình thường một tháng cũng hiếm khi liên lạc vài lần, nhưng cũng may, năm nay anh ấy có thể tốt nghiệp về nước rồi.”
“Hóa ra là như vậy, vậy chị không sợ ở Úc anh ấy sẽ tìm bạn gái sao?” Phương Dạ nói: “Em nghe nói sinh viên ở nước ngoài khá cởi mở, chị đừng để bị cắm sừng nhé.”
“Không thể nào, thực ra anh ấy là một tên mọt sách, nhìn thấy gái sẽ đỏ mặt ngay.”
“Hả? Vậy làm sao bọn chị ở bên nhau được?”
“Lúc trước là tôi theo đuổi anh ấy.” Sắc mặt của Hạ Vi hạnh phúc nhớ lại: “Tôi nhớ đó là mùa hè, anh ấy cao cao gầy gầy mặc một chiếc áo sơ mi ngồi bên bờ hồ đọc sách, hồ nước xanh biếc, gió nhẹ hiu hiu, tôi lấy hết can đảm nhẹ nhàng bước đến sau lưng anh ấy...”
Phương Dạ nghe thấy thì vô cùng nồng nhiệt: “Sau đó thì sao, che mắt lại và hỏi đoán xem tôi là ai à?”
Không phải trong các bộ phim thần tượng ngọt ngào đều diễn như vậy sao?
“Không có, tôi đã đá anh ấy rơi xuống hồ.”
Nà ní?
Suýt chút nữa Phương Dạ đã ngã khỏi ghế.
Cảnh này được thay đổi kỳ lạ như vậy sao?
“Tôi biết anh ấy không biết bơi, sau khi anh ấy được cứu thì rất biết ơn tôi, chủ động hẹn tôi đi xem phim, sau đó mối quan hệ được xác định như vậy...”
Lợi hại!
Phương Dạ thầm giơ ngón tay cái lên.
Không hổ danh là chị Vi, theo đuổi con trai còn có thể độc đáo như vậy.
Nếu như không cứu tên mọt sách, vậy chính là một câu chuyện đau buồn khác rồi...
“Nói vậy là chị dự định đợi sau khi anh ấy về nước thì kết hôn sao?”
Hạ Vi gật đầu: “Ừm, lý do tôi mở quán trà sữa này cũng là vì hỗ trợ việc học của anh ấy, suy cho cùng chi phí một năm ở nước ngoài cũng không rẻ, điều kiện gia đình của anh ấy thực ra cũng ở mức bình thường mà thôi.”
Lúc này Phương Dạ đã hiểu rõ, việc kinh doanh của quán trà sữa cũng không tệ, mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng đủ để Hạ Vi có một cuộc sống tốt, bình thường chị ấy sống rất tiết kiệm, mặt sau của một chiếc túi khoảng hai trăm tệ đã rách nát nhưng cũng không nỡ vứt đi, hóa ra số tiền đó đều giúp bạn trai đi du học.
“Thật sự rất cảm động, hy vọng bọn chị sẽ trở thành người nhà.”
“Tại sao lời nói này của cậu lại có chút nghĩ một đằng nói một nẻo vậy?” Hạ Vi liếc nhìn anh: “Phương Dạ, thành thật mà nói, nếu như không phải tôi có bạn trai, chắc chắn tôi sẽ lựa chọn theo đuổi cậu!”
Đột nhiên Phương Dạ cảm thấy lạnh sống lưng, trong đầu anh xuất hiện hình ảnh bản thân bị đá xuống nước...
“Chị Vi, không phải chị nói thật đó chứ?”
“Đương nhiên là tôi nói thật rồi.” Hạ Vi cười gian xảo: “Không nói đến chuyện cậu đã cứu tôi một mạng, chỉ cần có chiếc xe Poison phiên bản giới hạn đó, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cậu!”
“Hóa ra chị coi trọng xe Poison, không phải chỉ là chiếc xe thôi sao, em đưa cho chị là được!” Sắc mặt của Phương Dạ buồn rầu cầm chìa khóa xe vỗ vào mặt bàn: “Ngày mai chị có thể lái xe về nhà.”
“Lấy chiếc xe thân thích của cậu đưa cho người khác thì không hay, đúng không?”
“Không sao đâu, để em không bị chị dây dưa, chiếc xe thân thích của em nhất định không ý kiến!”
“Không đùa nữa, mau cất chìa khóa xe đi.” Hạ Vi cười nói: “Sàn xe này của cậu thật khó mà giải thích bằng lời, làm màu trong thành phố thì không sao, nhưng thật sự phải lái về nhà, đoán chừng sẽ không vượt qua được gờ cao tốc.”
“Vậy sao chị không lái chiếc Dartz Kombat mạ vàng mà đi, sàn xe đó đủ cao đấy?”
“Không bàn nữa, chưa kể đến tiền xăng cũng đủ khiến tôi phá sản rồi, nhìn chiếc Big Mac này giống như chiếc xe bọc thép vậy, con gái lái xe thì chẳng ra làm sao, cậu xem tôi là Rambo phiên bản nữ à?
“Cũng không tệ, ít nhất có thể dọa đối tượng xem mắt của chị bỏ chạy!”
“...”
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.