Chương trước
Chương sau
Nghe thấy giọng nói của đối phương còn mang theo cả tiếng khóc, rốt cuộc Phương Dạ cũng thả lỏng tay chân.
Từ Lệ lấy được tự do cúi đầu xem xét, thấy cổ tay đã có vết bầm.
Tên này thực đúng là không biết thương hương tiếc ngọc.
Từ Lệ căm hận xoa nhẹ cổ tay, nếu không phải nơi này quá nhiều người, chắc chắn cô ta sẽ rút súng ra chế trụ Phương Dạ, sau đó hành hạ anh một trận, mặc kệ anh có phải là tỷ phú hay không, thì cũng xử lý xong rồi.
“Phương Dạ, anh có dám đánh tay đôi với tôi không?”
“Thế nào? Bị tôi hành còn chưa đủ sao?” Phương Dạ lạnh lùng cười nói: “Chỉ cần cô không đánh lén thì lúc nào tôi cũng có thể cùng cô.”
“Được, vậy ba ngày sau, anh đến chỗ này tìm tôi, chúng ta so đấu một trận.” Từ Lệ đưa ra một tờ áp phích.
Phương Dạ nhận lấy xem xét, bên trên có in năm chữ to “Phòng quyền anh Hoắc gia”.
“Được, hy vọng đến lúc đó cô không bị hành đến phát khóc.”
“Anh...”
“Đội trưởng, mục tiêu đã xuất hiện.” Phùng Khang vẫn luôn quan sát tòa nhà đối diện đột nhiên lên tiếng.
Từ Lệ và Phương Dạ theo giọng nói nhìn lại, chỉ lấy một người đàn ông đeo khẩu trang mặc áo khoác lén lén lút lút đi vào trong tòa nhà.
“Ông ta là Mã Bang Địch?” Phương Dạ chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng của đối phương đã nhận ra ông ta.
“Xem ra anh cũng có mắt nhìn đấy.” Từ Lệ hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Cường, cậu lập tức gọi người đến hỗ trợ, tôi đi trước xem thế nào.”
Phùng Khang nói: “Đội trưởng, nhưng ông ta là tội phạm trốn trại cực kỳ hung ác, hơn nữa rất có thể trên người còn đang giấu súng, một mình cô thì quá nguy hiểm, hay là đợi chi viện rồi đi?”
“Yên tâm đi, tôi đi lên thăm dò vị trí, anh giữ ở đây đợi chi viện.”
“Từ sắt… cô Từ, hay là tôi đi cùng cô một chuyến?” Phương Dạ tự đề cử mình nói: “Áo gi-le mà tôi mặc có thể che chắn rất tốt, cô cảm thấy thế nào?”
Từ Lệ từ chối: “Không được, Mã Bang Địch nhận ra anh.”
Phương Dạ đội mũ bảo hiểm lên: “Như vậy không phải được rồi sao?”
Thấy đối phương còn do dự, anh lại nói: “Ông ta còn chưa thoát khỏi thành phố Hoa Hải, chắc chắn vẫn còn muốn tiến hành báo thù tôi và Hạ Vi, về cả công và tư, tôi đều không thể để mặc cho ông ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Phùng Khang cũng khuyên giải nói: “Đội trưởng, bản lĩnh của anh Phương không tồi, có anh ấy ở đây tôi cũng có chút yên tâm, cô cứ đồng ý đi.”
“Được, có điều sau khi tiến vào, tất cả đều phải nghe tôi chỉ huy.”
“Không vấn đề!”
Phương Dạ nhanh chóng lấy túi hàng ở trong ngực của Phùng Khang về: “Mượn dùng tạm, trả lại cho anh sau.”
“Tôi còn chưa uống đâu…”
“Tối nay uống sau.”
Hai người một trước một sau tiến vào trong tòa nhà, sớm đã không thấy Mã Bang Địch đâu, Từ Lệ đặt thẻ cảnh sát lên trên bàn lễ tân.
“Chào cô, xin hỏi có việc gì không ạ?” Người đàn ông lễ tân hỏi.
“Cái người vừa đi vào lên tầng mấy?”
“Hình như là tầng ba hoặc bốn, tôi không nhớ rõ lắm.”
“Có thể kiểm tra camera giám sát xem ông ta đi lên tầng mấy một chút được không?”
“Ngại quá, hầu hết camera giám sát trên tầng đều đã hỏng.”
Từ Lệ tiếc nuối, chỉ có thể cùng Phương Dạ lên tầng ba xem trước.
Sau khi nhìn thấy hai người đi vào thang máy, người đàn ông lễ tân lén lút gửi một tin nhắn trong điện thoại.
Sau khi nhận được tin nhắn, Mã Bang Địch vừa ngồi xuống ăn mỳ lập tức đứng lên.
“Anh Địch, có chuyện gì sao?” A Hổ đang lau súng cũng cảnh giác.
“Có cảnh sát lên đây, chúng ta mau đi thôi.”
Hai người đặt túi hành lý đã chuẩn bị trước đó lên vai, sau đó bình tĩnh mở cửa rời đi...
Trong thang máy, Từ Lệ trực tiếp ấn nút của tầng tám.
Phương Dạ ngạc nhiên nói: “Không phải nói lên tầng ba sao?”
“Người đàn ông kia nói dối.” Từ Lệ nói một cách thản nhiên: “Một thang máy khác rõ ràng dừng ở tầng tám, khi nãy không có ai ra vào chung cư, Mã Bang Địch nhất định là ở tầng tám.”
“Ngộ nhỡ cô đoán nhầm thì sao?”
“Nếu đoán sai, vậy lát nữa khi chúng ta ra khỏi thang máy sẽ không có nguy hiểm gì.” Từ Lệ rút khẩu súng bên hông ra, sau đó lên cò răng rắc.
“Lát nữa anh đứng bên trong áp sát vào tường, tuyệt đối đừng thò đầu ra!” Cô ta dặn dò: “Mã Bang Địch tính tình tàn nhẫn, trong lúc bắt ông ta đã có mấy đồng nghiệp bị thương rồi.”
Mặc dù đã được hệ thống làm cơ thể mạnh thêm, nhưng Phương Dạ cũng không dám cược bản thân có thể đỡ được đạn, lúc này đã dựa vào tường một cách ngoan ngoãn.
Mã Bang Địch đang muốn đi đường thoát hiểm xuống tầng, A Hổ đột nhiên nói: “Anh Địch, anh xem, hình như thang máy lên đây rồi!”
“Con mẹ nó, chắc chắn là A Phát bị cảnh sát nhìn ra rồi rồi, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, chúng ta tiêu diệt bọn họ trước!”
“Được!”
Hai người rút súng nòng ngắn từ trong túi du lịch ra, một trái một phải ẩn náu hai bên thang máy.
Quả nhiên, thang máy dừng lại ở lầu tám, “đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Lúc cửa mở được một nửa, bốn họng súng đen ngòm đột nhiên thò vào, cho dù Từ Lệ đã có chuẩn bị thì vẫn bị một màn như vậy dọa đến mức mặt mày tái mét.
“Cúi xuống!” Phương Dạ không kịp nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng rồi đẩy cô ta gục xuống.
Đoàng đoàng!
Tiếng súng ầm ĩ như tiếng sấm gần như vang lên cùng một lúc, hàng trăm viên đạn sắt điên cuồng tàn phá trong thang máy, Phương Dạ che trên người Từ Lệ cảm thấy lưng mình như bị một chiếc xe tăng đè nghiến qua, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, làm nhiễm đỏ cả vách tường gồ ghề.
Trong khoảng cách gần như vậy, phạm vi sát thương của đạn gần như có thể bao trùm toàn bộ thang máy, anh đương nhiên là chạy trời không khỏi nắng.
Khói mù còn chưa tản đi hết, Mã Bang Địch đã nhìn thấy rõ một bóng người, trên lưng là một mảng máu thịt lẫn lộn, áo gi-lê màu vàng trên người cũng rách nát.
A Hổ sờ sờ đầu: "Anh Địch ơi, có phải chúng ta bắn nhầm người rồi không, hình như người này chỉ là một người giao hàng thôi?"
Hai người vừa định thu súng về thì Từ Lệ đột nhiên dùng sức đẩy Phương Dạ ra, nhắm vào bọn họ bắn đùng đùng hai phát súng!
Khả năng dùng súng của cô ta vốn không tệ, trong khoảng cách gần như vậy lại càng không thể bắn trượt, trên đùi hai tên cướp đều trúng một phát súng, kêu thảm thiết rồi ngã xuống.
Từ Lệ không dám chậm trễ, đứng phắt lên, không chút do dự bắn thêm mấy nhát lên cánh tay, cho đến khi hai người họ hoàn toàn mất hết khả năng hành động mới thôi…
“Phương Dạ, Phương Dạ anh sao rồi, đừng dọa tôi, mau nói đi mà!” Từ Lệ khóc sụt sùi liên tục lay người Phương Dạ.
Nếu vừa rồi anh không xả thân cứu mình thì người ngã vào vũng máu chính là bản thân mình!
“Không… Không sao cả…” Phương Dạ suy yếu nói: “Có điều nếu cô dùng lực lớn thêm một chút nữa, vậy… vậy thì khó nói…”
Toàn bộ vùng lưng của anh bị đạn xé đi một mảng da thịt, không chết đã xem như kỳ tích rồi.
“Anh chưa chết à, may quá!” Từ Lệ mừng rỡ nhào vào ngực anh khóc ầm lên.
“Đừng... đừng khóc nhiều như vậy, nhanh chóng gọi xe cứu thương cho tôi, lưng tôi đau đến mức sắp không thở được rồi...”
Lúc này Từ Lệ mới tỉnh táo lại: “Anh cố gắng một chút, tôi lập tức gọi xe cứu thương.”
Lúc tay chân cô ta đang luống cuống bấm điện thoại, Phương Dạ đang hấp hối đột nhiên nghe thấy âm thanh dễ nghe bên tai.
“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, phần thưởng là thể chất cường hóa trung cấp.”
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.