“Dù sao bây giờ cậu cũng là một streamer lớn, chẳng nhẽ không sợ người khác nhìn thấy, sau đó bị giảm lượng fan?” Phương Dạ hỏi. “Giảm lượng fan thì có gì mà sợ, chỉ cần có một fan cứng là cậu là được rồi.” Thẩm Nghiên Nhi cười híp mắt nói. “Cậu xem cậu xem, ăn nói trắng trợn như vậy còn bảo không có âm mưu với tôi?” “Cậu còn không đi, có tin tôi cắn cậu không?” “Đừng đừng đừng, tôi đi ngay đây!” Phương Dạ chở Thẩm Nghiên Nhi hòa vào dòng xe trên đường, ban đầu chỉ là một chiếc xe điện nhỏ, nhưng bây giờ lại được bao phủ bởi vầng hào quang của người đẹp, ngay lập tức đã thu hút được vô số ánh nhìn. Trên đường có một nam một nữ đang ngồi trên chiếc BMW x6, người đàn ông bụng phệ khoảng ngoài bốn mươi, còn người phụ nữ nhiều nhất là hơn hai mươi tuổi. “Đình Đình, chuyện chia tay em đã nói với bạn trai chưa?” “Không phải bạn trai, là bạn trai cũ mới đúng.” Cô gái cười yêu kiều: “Tối hôm qua em đã nói rõ với anh ta, anh ta gào thét khóc lóc không cho em đi, thậm chí còn quỳ xuống, lúc đó trông thật buồn cười!” “Có vẻ như anh ta đối với em là thật lòng.” “Thật lòng thì có tác dụng gì? Chỉ là một tên vừa nghèo vừa cổ hủ, ngồi trên xe điện của anh ta đang cười cũng chỉ có thể chuyển sang khóc, còn ngồi trên BMW của anh đang khóc cũng chỉ có thể cười, trên đời này làm gì có phụ nữ nào ngốc nghếch như vậy.” Cô gái nép mặt vào vai người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Anh Trần, không phải anh bảo sẽ mua cho em chiếc golf sao, hai hôm nay có thời gian để đến cửa hàng 4s xem qua không?” Trong lòng người đàn ông rất đắc ý, đầu năm nay chuyện đào góc tường rất dễ dàng, chỉ cần dùng tiền đập là xong chuyện rồi. “Xem biểu hiện của em thế nào, bây giờ chúng ta sẽ đến quán bar, chỉ cần hầu hạ anh thấy thoải mái, anh sẽ mua cho em một chiếc mini.” “Thật sao?” “Vậy thì còn...” Hai người đang vờn nhau trong lúc chờ đèn đỏ thì một chiếc xe điện nhỏ cũng dừng lại bên đường, Thẩm Nghiên Nhi ngồi phía sau đã thu hút ánh nhìn của bọn họ. Váy trắng thướt tha, mái tóc tung bay trong gió, khuôn mặt ngọt ngào đang ôm Phương Dạ ngồi phía trên. Khuôn mặt không trang điểm đã chứng minh cho cái gọi là sắc nước hương trời. So với cô gái bên cạnh thì quả thật còn kém xa. “Á đệt, đây mới là cực phẩm thực sự chứ!” Người đàn ông đã nhìn qua vô số phụ nữ, nhưng vẫn bị dung mạo của cô ấy làm cho chấn động, anh ta ngây người nhìn đến nỗi đèn đã chuyển màu còn không biết. Cho đến khi xe điện nhỏ đã đi một quãng xa rồi anh ta mới bị tiếng còi phía sau làm cho tỉnh lại. “Anh Trần, chúng ta sẽ đi quán bar nào?” Cô gái nũng nịu hỏi. Người đàn ông liếc nhìn cô gái rồi không nói gì, trên mặt cô ta lớp trang điểm cộp, nhớ lại Thẩm Nghiên Nhi ở trên xe điện nhỏ vừa rồi, trong lòng bỗng chán nản, chút cao hứng ban đã dần bị dập tắt. Giống như việc bản thân gọi một con vịt quay thơm phức trong nhà hàng, chuẩn bị thưởng thức nó thì đột nhiên khách bàn bên cạnh gọi một bàn sơn hào hải vị, mùi hương và hình dáng đã hoàn toàn đè bẹp đối phương. Vậy con vịt quay đó làm gì còn mùi thơm, nó tương tự như việc nhai sáp trong miệng vậy... Trên xe điện nhỏ, Phương Dạ hỏi: “Bạn học cũ, bệnh của em trai cậu thế nào?” “Cuối tháng có thể làm phẫu thuật rồi.” Thẩm Nghiên Nhi thành thật nói: “Tất cả mọi thứ đều là vì cậu, ân huệ này không thể cảm ơn bằng lời, nhà chúng tôi vĩnh viễn sẽ không quên ân tình của cậu!” “Chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ.” “Đối với cậu có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với chúng tôi đó là cả một sinh mệnh mới của em trai!” “Không nói cái này nữa, đúng rồi, bây giờ trong tay cậu đã có một số tiền dư dả, sao không mua một con xe mà đi?” “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi không hiểu nhiều về xe.” Trong lòng Thẩm Nghiên Nhi cảm động: “Vài ngày nữa Hoa Hải sẽ có triển lãm ô tô quốc tế, hay là đến lúc đó cậu đến làm cố vấn cho tôi?” “Được, nhưng tôi phải tuyên bố trước là tôi cũng không hiểu nhiều về xe đâu.” Phương Dạ cười: “Nhà bạn học của cậu còn bao xa nữa?” “Sắp đến rồi, chính là hoa viên Bán Sơn trước mắt.” “Bạn của cậu cũng có tiền đó nhỉ, hoa viên Bán Sơn hình như toàn là biệt thự.” “Đúng là rất có tiền, lại đẹp trai, còn là ngôi sao tennis ở trường chúng tôi, có rất nhiều nữ sinh phải lòng cậu ta.” Phương Dạ cười: “Trong những nữ sinh đó có cậu không?” “Đương nhiên không có, đó không phải gu của tôi, nhưng mà cậu ta cứ thích dây dưa với tôi.” Thẩm Nghiên Nhi thở dài: “Nếu không phải vì thế, tôi cũng sẽ không tìm cậu giúp đỡ.” “Xem như là cậu còn có mắt tinh tường, tôi cũng không thua về phương diện ngoại hình.” “Cậu cứ khoác lác đi...” Lúc này trong biệt thự đã có nhiều bạn học, có người đang chuẩn bị nướng thịt, có người đang ở phòng khách xem ti vi buôn chuyện, một số thì ở phòng sách chơi game, thậm chí còn có người đang ở ngoài sân bơi. Quản Du đang cùng với vài người bạn thân thiết nói chuyện uống rượu trên ban công. “Anh Du, biệt thự của anh thật tốt, tốn mất bao nhiêu tiền vậy?” Lý Minh cười nói. “Không nhiều, chỉ hơn một nghìn bốn trăm vạn mà thôi.” Quản Du ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, trên tay lắc nhẹ ly rượu màu đỏ, khuôn mặt thỏa mãn. “Bây giờ chỉ còn mỗi hoa khôi Thẩm là chưa đến, nếu như cậu ta nhìn được vẻ hào nhoáng của biệt thự này, nhất định không nhịn được mà ôm anh Du vào lòng!” Bạn học Từ Nguyên tâng bốc thêm. Lý Minh thần bí nói: “Vậy mà còn phải nói, nếu như tôi là con gái, đã sớm làm như vậy rồi, Thẩm Nghiên Nhi đó tuy là bình thường dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng chưa từng thấy cậu ấy có ý với người đàn ông nào, các cậu nói xem, không phải cậu ta là bách hợp chứ?” Quản Du nói: “Chắc không phải vậy, tôi vừa nghe Triệu Tuyết nói, hôm nay cậu ấy sẽ đưa bạn trai đến.” “Cậu ta có bạn trai?” Lý Minh và Từ Nguyên đều sửng sốt: “Tại sao trước đây chưa từng nghe đến?” “Triệu Tuyết cũng không rõ, chắc không phải ở trường của chúng ta.” Vẻ mặt Quản Du bình tĩnh nói: “Đợi một lúc nữa gặp rồi sẽ biết.” Từ Nguyên đoán mò: “Không phải cậu ta tìm bừa để làm lá chắn đó chứ?” Quản Du khẽ cười: “Tôi cũng cho là vậy, cho dù là thật hay giả, đợi lúc nữa sẽ cho cậu ta biết rằng làm lá chắn không hề đơn giản vậy!” “Ha ha ha ha!” Trong lúc bọn họ đang cười đùa vui vẻ thì xe điện nhỏ đã đi đến trước cửa của hoa viên Bán Sơn, người gác cổng tự nhiên ngăn bọn họ lại. “Đứng lại, các cháu đến đây làm gì?” “Chào chú, cháu đến để tìm bạn học ạ.” Thẩm Nghiên Nhi lễ phép nói. “Số biệt thự của bạn cháu là bao nhiêu, họ gì?” “Cậu ta ở số 250, tên là Quản Du.” “Cháu đợi một chút.” Người gác cổng gọi điện thoại nội bộ trong hoa viên Bán Sơn, chỉ một chút đã bắt máy. “A lô, đây là chỗ gác cổng, cho hỏi có phải anh Quản không?” “Có chuyện gì?” “Bên ngoài cửa đang có một nam một nữ, nói rằng là bạn học đến tìm anh.” “Ồ, chú cho cô gái vào là được, còn con trai thì để cậu ta về.” “Vâng, tôi biết rồi, chúc anh vui vẻ, tạm biệt!” Sau khi ngắt điện thoại, người gác cổng nói với Thẩm Nghiên Nhi: “Được rồi, cháu vào đi.” “Cảm ơn chú!” Đúng lúc Phương Dạ đang chuẩn bị khởi động xe điện nhỏ, người gác cổng đột nhiên kêu lên: “Ơ ơ ơ, bác bảo cô ấy vào, còn cậu thì không được!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]