Chương trước
Chương sau
Sau khi được em gái mập liếc mắt đưa tình “thỏa hiệp” xong, Phương Dạ thiếu chút nữa bị dọa ra một thân tóc bạc mồ hôi, lập tức từ chối: "Vậy cũng không cần, chỉ cần… Chỉ cần cho tôi số điện thoại của cô là được. ”

“Được rồi, tôi tan tầm lúc năm giờ, nhớ gọi điện thoại cho tôi nha!” Em gái mập ném cho anh một ánh mắt quyến rũ, sau đó viết số điện thoại di động của mình trên một tờ giấy ghi chú: "Cho anh, bây giờ có thể để cho tôi chạm vào nó chưa.”

“Cô sờ đi!” Phương Dạ không để ý đến ánh mắt kháng nghị của rồng sữa con, trực tiếp đưa nó nức tới trước mặt đối phương.

“Wow, thật đáng yêu!” Em gái mập ôm A Thực vào trong ngực, dùng khuôn mặt tròn liều mạng cọ lên.

Phương Dạ vui vẻ cất tờ giấy đi, sau đó nhắc nhở: "Cọ thêm hai cái nữa là được rồi, đừng quá đáng ha!”
Nửa phút sau, rồng sữa con rốt cục thoát khỏi móng vuốt của em gái mập, kinh hồn chưa định chạy về trong túi của chủ nhân, thẳng đến khi Phương Dạ rời đi, em gái mập vẫn dùng ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm nó…

Sau khi đi tới đại sảnh tổng hợp, Phương Dạ rất nhanh tìm được khách hàng Hoàng Tiểu Minh, nhét giấy tờ cùng với đồ ăn bên ngoài cho anh ta.

“May mắn không làm nhục sứ mệnh, đây chính là số điện thoại của người đẹp lễ tân, cầm đi!”

“Mẹ nó, người anh em mượt quá, thế mà thật sự lấy được số điện thoại của cô ấy, đợi lát nữa nhất định tôi sẽ đánh giá năm sao khen ngợi cho anh!” Mặt mày Hoàng Tiểu Minh hớn hở đón lấy, sau đó giống như bảo bối bên người mà giấu kĩ đi, dường như sợ hãi ai đến cướp.

Quả nhiên, âm thanh của hệ thống lập tức vang lên: "Đinh! Xin chúc mừng ký chủ đã hoàn thành một đơn hàng đặc biệt, điểm nâng cấp kỹ năng phần thưởng * 2, tổng số điểm hiện tại 3!”
Phương Dạ tuy rằng rất vui vẻ nhưng vẫn hỏi một câu: "Anh ơi, anh đừng trách tôi lắm mồm, tôi thấy em gái trẻ tuổi xinh đẹp trong công ty cũng không ít mà, vì sao anh lại yêu một vị lễ tân, chẳng lẽ là sở thích đặc biệt gì đó?”

“Sở thích chó má gì, ánh mắt của tôi không khác gì những người đàn ông khác, ai không thích em gái trẻ xinh đẹp chân dài?”

“Vậy anh đây là…”

“Tôi chỉ muốn phấn đầu ít vài năm mà thôi.” Hoàng Tiểu Minh hạ thấp giọng nói: "Tôi nhận được tin tức đáng tin cậy, cô ta là do chủ tịch cố ý phân công làm lễ tân, nếu như không đoán sai, tám chín phần mười là đại tiểu thư mạ vàng, anh hiểu chưa?”

“Hiểu rồi, anh quá đỉnh!” Phương Dạ bội phục sát đất, nhịn không được giơ ngón tay cái lên.

Vì tiền đồ của mình ngay cả xe tăng cũng dám lái, người trẻ tuổi bây giờ thật sự là có tinh thần phấn đấu…
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà, Phương Dạ cảm thấy hôm nay trời xanh mây trắng đặc biệt tốt đẹp, lần đầu tiên mang đi phần thưởng đã kích hoạt, tâm tình đương nhiên vô cùng thoải mái.

Sau khi trở lại quán trà sữa, anh đang định nhận một đơn hàng rồng sữa con trong túi đột nhiên gâu gâu gâu kêu lên.

Mẹ này, tên này thật sự là rồng sao, sao lại kêu giống như chó?

Phương Dạ nhất thời đầy đầu hắc tuyến, mà rồng sữa con cũng mở túi lộ ra cái đầu nhỏ, sau đó hướng về phía một em gái đi ngang qua rồi kêu to.

Em gái này là người mới đến cửa hàng làm việc, tên là Lộ Tiểu Mỹ, diện mạo cực kì ngọt ngào đáng yêu, trong tay cô ấy bưng một đ ĩa cánh nướng Orleans vừa mới ra lò, hương thơm ngào ngạt trực tiếp bốc hơi nóng.

Phương Dạ nhìn thấy thế thì thẳng tay che mặt, thì ra là thứ này lại muốn ăn.
Buổi sáng không phải mới làm mười cái bánh bao thịt lớn sao, sao lại đói bụng nhanh như vậy, chẳng lẽ con hàng này là thùng cơm sao…

Lộ Tiểu Mỹ đầu tiên là bị rồng sữa con doạ sợ, đợi sau khi thấy rõ nó, ánh mắt cô ấy lập tức cười thành hình lưỡi liềm đẹp mắt, mà hai cái răng nanh đáng yêu cũng lộ ra.

“Phương Dạ, đây là con teacup poodle anh nuôi sao, đáng yêu quá đi, anh mua bao nhiêu tiền?”

Phương Dạ lúng túng cười: "Không mất tiền, tôi nhặt được trên đường.”

Lộ Tiểu Mỹ tò mò nói: "Nó hình như đang ch ảy nước miếng, có phải nó bị bệnh gì không, đối diện mới mở một cửa hàng thú cưng, anh có muốn đi kiểm tra tiêm một chút hay không?”

“Nó không có bệnh gì, khỏe mạnh, chủ yếu là thèm ăn.” Phương Dạ chỉ chỉ khay trong tay cô ấy.

Lộ Tiểu Mỹ bừng tỉnh đại ngộ, cô ấy cười nói: "Thì ra là một con chó tham ăn, nhưng đây chính là món ăn mà khách hàng gọi, em chờ chị một lát nhé, để chị xuống phòng bếp lấy cho em có được không, để chị mời em ăn nhé!”
rồng sữa con tựa hồ nghe hiểu, dùng sức gật đầu.

Phương Dạ bất đắc dĩ, đành phải tìm chỗ ngồi xuống trước, không bao lâu sau, Lộ Tiểu Mỹ đã bưng một đ ĩa cánh nướng Orleans khác tới, trong khay còn đặt một chén sữa nóng.

Lúc rồng sữa con vui vẻ ăn một bữa, Phương Dạ cùng cô ấy nói chuyện câu được câu không.

“Tiểu Mỹ, nghe thím Đạt nói, cô đến cửa hàng làm việc lặt vặt?”

Lộ Tiểu Mỹ gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi còn đang học năm thứ hai đại học ở Hoa sư, mỗi ngày đều đến đây vào buổi sáng, buổi chiều còn phải đi học. ”

Phương Dạ nghiêm trang ôm quyền nói: "Thì ra vẫn là giáo viên nhân dân tương lai sao, thất kính, thất kính!”

“Quá khen, quá khen!” Lộ Tiểu Mỹ nhịn cười đáp lễ nói: "Đúng rồi, chú chó của anh còn nhỏ, cố gắng đừng để nó ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, dễ bị tiêu chảy lắm.”
“Không sao, hàng này thực ra nó chẳng khác gì cái thùng rác lắm, có cái gì ăn cái đó!” Phương Dạ cười hắc hắc.

Gâu ô!

Rồng sữa con tựa hồ nghe hiểu chủ nhân đang trêu chọc nó, quay đầu lại bất mãn nức nở một tiếng, bộ dáng không phải chỉ đáng yêu một cách bình thường.

“Aiz, nếu như tôi cũng có thể nuôi một con thì tốt rồi.” Lộ Tiểu Mỹ hai tay nâng má, có chút hâm mộ nói.

“Thích thì nuôi đi, tiền lương của cô khi làm công việc vặt ở đây cũng không thấp , thuê một căn nhà nuôi chó vẫn là dễ dàng.” Phương Dạ cười nói.

Anh biết việc làm ăn của Vy Miêu hiện tại tốt đến bùng nổ, hơn nữa Hạ Vi là người hào phóng, mặc dù chỉ là nửa ngày làm việc vặt nhưng tiền lương cũng không kém hơn đám làm công ăn lương ở văn phòng, dù sao nhân viên phục vụ trong quán trà sữa cũng được lựa chọn kỹ lưỡng.
"Anh chỉ biết một không biết hai, tôi nào có dư tiền nuôi. Thôi, chúng ta không nên nói về chuyện này nữa, tôi đi làm việc trước đây. "Sắc mặt Lộ Tiểu Mỹ tối sầm lại, sau đó cô ấy đứng dậy rời đi.

Phương Dạ lẳng lặng nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô ấy, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, xem ra lại là một người có quá khứ à…

Chờ sau khi rồng sữa con ăn sạch sẽ, anh tiếp tục đưa phần đồ ăn thứ hai hôm nay, địa chỉ là phòng mạt chược của một tiểu khu nào đó.

Khi anh còn đang ở trên đường, bốn người đàn ông đang chơi mạt chược trong phòng mạt chược, một gã đeo kính ngồi ở tây phong vị vận may rất kém cỏi, đã hai mươi, ba mươi cái chưa từng mơ hồ, lợi thế đã sớm thua một cái đáy ngược trời, hơn nữa còn nợ mười hai, mười ba đáy!

Không lâu sau, một người đàn ông có kiểu tóc Địa Trung Hải đột nhiên đẩy bài: "Xin lỗi, tự mó Thanh Nhất Sắc, đa tạ, đa tạ, ha ha ha ha! ”
Người đàn ông đeo kính nhìn lá bài vẫn còn thưa thớt của mình, sắc mặt đen đến không chịu nổi.

Người ta đều một màu tự sờ, ông ta ngay cả một chốt bài cũng không có, cái này cũng quá cõng rồi…

“Vận may của tên nhóc này không tệ nha, đã liên tục tự mó ba lần rồi!” Một người có nốt ruồi đen trên mặt cười nói.

“Bản thân thôi, bình thường thôi, không phải mọi người cũng thắng không ít sao?” Địa Trung Hải cười đắc ý.

Thì ra bốn người đánh nửa ngày, kỳ thật cũng chỉ có một người thua mà thôi.

Một người đàn ông đầu húi cua giả mù sa mưa nói: “Bốn mắt, vận may hôm nay của cậu chán quá, có muốn nghỉ ngơi một chút, ngày mai chơi một ván nữa sau?”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.