Chương trước
Chương sau
Nếu hai vị tổ trưởng đã quyết định, vậy đương nhiên sẽ không tới lượt tên nhóc Phương Dạ phát biểu ý kiến, bốn người lập tức bắt đầu rút lui.

“Ngưng Sương, em bị thương nặng rồi, có muốn anh cõng em ra ngoài không?”

Dương Lãng vốn muốn nịnh bợ, đáng tiếc bị người ta quyết đoán từ chối: “Tổ trưởng Dương, chắc tôi chỉ bị chấn động não nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.”

Dương Lãng đành phải thôi, tốc độ tiến lên của bốn người rất nhanh, không bao lâu đã tới chỗ cầu thang.

Tiết Ngưng Sương nghi hoặc nói: “Ơ, sao nơi này lại bị ngập nước rồi?”

Dương Lãng giải thích: “Hẳn là bị hai quả lựu đạn của tổ trưởng Nhan phá nổ rồi. Trên đường đi cứu viện cô ấy bị một đám phụ nữ không mặt tấn công, suýt chút nữa toàn quân đã bị diệt rồi.”

“Phụ nữ không mặt? Lúc chúng ta vào sao lại không nhìn thấy…”

“Rầm!”

Tiết Ngưng Sương còn chưa dứt lời, một cái đuôi to lớn quen thuộc đột nhiên xuyên qua mặt nước, móc xương sắc nhọn bay thẳng về phía cô ta.

“Cẩn thận!”

Dương Lãng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đẩy cô ta ra, còn vai trái của bản thân cũng bị móc xương đâm xuyên qua, trong nháy mắt máu văng tung tóe khắp nơi!

Dương Lãng chịu đựng sự đau nhức thấu xương, đưa tay ra sau lưng rút ra một con dao chân chó chém vào cái đuôi, ai ngờ vẩy của nó cực kỳ cứng, dao chân chó sắc bén chỉ có thể vung ra một tia lửa mà thôi.

Cái đuôi cá sấu yêu quái bắt đầu vểnh lên phía trước, làm cho hai chân Dương Lãng rời khỏi mặt đất, sau đó một cái đầu xấu xí nhô ra khỏi mặt nước, trên cái đầu còn cắm nửa đoạn tên nỏ…

Phương Dạ nhất thời sững người, không phải chứ, cái đầu này đã bị kiếm mộc trăm năm bắn xuyên qua rồi, vậy mà lại không hề hấn gì?

“Hỗ trợ đi!” Lão Lỗ thấy tổ trưởng rơi vào đường cùng, vừa hét to vừa chém Trảm Nghiệp về phía cái đuôi kia, đáng tiếc là vẫn không phá được phòng ngự của bộ vảy.

Thời khắc mấu chốt vẫn là Phương Dạ ra tay, chỉ thấy anh rút Diệt Tà ra bắn một phát vào cái đuôi. Sau một tiếng nổ, cái đuôi đứt ra, Dương Lãng đang liều mạng giãy dụa cũng rơi xuống đất, đoạn móc xương đó vẫn đâm trên vai như cũ.

Trên khúc đuôi bốc lửa cháy hừng hực, nhưng rất nhanh cá sấu yêu quái đã lui vào trong nước. Nó mở cái mồm đầy máu cắn về phía Dương Lãng trên mặt đất. Người sau thấy tình thế không ổn, lập tức lăn đi như một con lừa.

Nhìn thấy máu màu xanh lục chảy xuống từ khúc đuôi, Lão Lỗ lập tức lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận, con này cũng là biến dị, nó chết nhưng sống lại rồi!”

Phương Dạ giương súng lên muốn tiếp tục bắn, nhưng cá sấu yêu quái đột nhiên hung hăng vung cái đuôi, máu xanh điên cuồng vung vẩy như mưa, dọa cho anh và Lão Lỗ vội vàng né tránh, sợ bị máu độc có tính ăn mòn cực mạnh dính vào.

Động tác của Phương Dạ nhanh nhẹn, đương nhiên là dễ dàng tránh được những giọt máu, nhưng Lão Lỗ và Dương Lãng lại không may mắn như vậy, hai người dường như trúng chiêu cùng lúc.

Lão Lỗ bị máu xanh rơi trên đùi, khi khói trắng bốc lên, cái quần trực tiếp bị ăn mòn thành một lỗ to, hơn nữa còn nhanh chóng lan ra. Anh ta không dám do dự, vung Trảm Nghiệp gọt một miếng da thịt của mình, cuối cùng đã bảo vệ được đùi phải!

Dương Lãng tốt hơn Lão Lỗ một chút, chỉ bị máu độc màu xanh rơi trên tóc, Tiết Ngưng Sương nhanh tay lẹ mắt, chém một nhát dao rớt một bên tóc anh ta, nên xem như là bình yên vô sự.

Sau khi  vung cái đuôi, cá sấu yêu quái tiếp tục đánh móc sau gáy Phương Dạ, anh không chút hoang mang giơ súng lên bắn.

Ầm!

Lại một tiếng nổ vang lên, cái đầu của cá sấu yêu quái nổ ầm ầm nứt ra, sau đó quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, máu xanh lục chảy đầy đất.

Hơn mười giây ngắn ngủi, trong đội đã có hai người bị thương. Lão Lỗ xé ống quần, lấy băng vải ra tự băng bó, mà Dương Lãng lại bị thương quá nặng, gương mặt vuông vốn kiên nghị đã chuyển sang màu trắng bệch. Tiết Ngưng Sương trước hết bôi nước khử độc lên miệng vết thương, sau đó nhanh chóng dùng dao găm khoét móc xương ra.

Bịch!

Sau khi móc xương rơi xuống mặt đất, vai của Dương Lãng cũng nhuộm đỏ đầy máu, anh ta cố nén đau nhức, để cho Tiết Ngưng Sương dùng kim khâu lại miệng vết thương, sau đó băng bó lại.

Tục ngữ có câu phúc đến thì ít, họa đến dồn dập, ngay vào lúc hai người bị thương đang thở dài nhẹ nhõm, trong thông đạo phía sau đột nhiên có tiếng rống lên, có vẻ gần giống như âm thanh của cá sấu yêu quái!

“Không hay rồi, không phải là đồng loại của nó tìm đến chứ?” Lão Lỗ luôn bình tĩnh rốt cuộc cũng hoảng sợ, sức chiến đấu ở trong nước của cá sấu yêu quái này rất mạnh, nếu bị đuổi theo, vậy hậu quả thật không thể tưởng tượng được!

Đang nói, trên cầu thang đã xuất hiện cái đầu lớn của con cá sấu yêu quái đầu tiên. Sau khi nhìn thấy đồng loại bị nổ tung đầu mà “chết” trên mặt đất, nó đột nhiên tức giận, vung tứ chi mạnh mẽ đập về phía mấy người.

Đột nhiên!

Phương Dạ đã sớm có sự chuẩn bị, một mũi tên nỏ lông vũ màu vàng bắn ra, trúng vào mi tâm của con cá sấu quái vật, nó kêu lên một tiếng rồi nằm bò trên mặt đất, rõ ràng là đã chết.

Nguy cơ cũng chưa hoàn toàn biến mất, bởi vì sau đó tiếng gào lại tiếp tục vang lên, không biết có bao nhiêu con cá sấu quái vật đang tới!

Phương Dạ suy nghĩ một chút, đột nhiên lớn tiếng nói: “Tổ trưởng Dương các anh đi trước đi, tôi ở lại ngăn chúng nó!”

Dương Lãng nghe vậy sửng sốt: “Nhưng mà cậu…”

Phương Dạ thúc giục: “Đừng do dự, nếu không thì không ai đi được cả!”

Tiết Ngưng Sương gật đầu: “Tổ trưởng Dương, anh ta nói đúng, chúng ta đều bị thương, vẫn nên chạy mau thì hơn, ở lại chỉ làm liên lụy chiến đấu mà thôi.”

Phương Dạ nói thầm trong lòng: Hai người bọn họ là bị thương nặng, nhưng hình như cô không có trở ngại gì mà?

Nhưng mà có Dương Lãng ở đây, những lời phá đám này đương nhiên không thể nói ra.

Dương Lãng từ trước đến nay vẫn là người sát phạt quyết đoán, hơn nữa nữ thần đã lên tiếng, bây giờ cũng không dài dòng nữa: "Thôi được rồi, ba mũi tên này cho cậu, cố gắng sống sót!"

“Tôi sẽ sống.” Phương Dạ nhận lấy ba mũi tên nỏ, sau đó gật đầu.

Lão Lỗ nhìn Phương Dạ bằng ánh mắt khác thường, sau đó vỗ vỗ vai anh: “Chú em Phương, xem ra tôi đã xem thường cậu rồi, quả nhiên là hảo hán, đợi sau khi ra ngoài tôi sẽ mời cậu uống rượu!”

“Được!”

Tiết Ngưng Sương giúp Dương Lãng nhảy vào trong nước, Lão Lỗ đi theo phía sau. Sau khi ba người rời đi không bao lâu, lại có hai con cá sấu yêu quái xuất hiện, Phương Dạ giương nỏ lên bắn chết một con, sau đó cầm Trảm Nghiệp xông lên.

Một giây sau, đầu của con cá sấu yêu quái ầm ầm nổ tung, mà ánh sáng ở trên Trảm Nghiệp cũng chợt lóe lên rồi biến mất.

Sở dĩ Phương Dạ chủ động ở lại chặn hậu, mục đích chính thật ra là vì cổng đá khổng lồ kia, nếu không đi vào xem thử, nói không chừng sau khi trở về cũng sẽ mất ngủ mấy ngày, vậy cũng tra tấn người ta quá rồi.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.