Chương trước
Chương sau
Dường như người đàn ông mặt sẹo có thể nhìn ra Phương Dạ bất mãn, anh ta cố ý ho một tiếng: “Được rồi, nếu như điều tra viên Phương Dạ do đích thân chuyên viên Diệp chọn ra, đương nhiên sẽ không phải người tầm thường, hai người các người ớt lại dùm đi.”

Lão Lỗ cười hihi một tiếng rồi không nói nữa, còn cô gái mặt tròn lại tiếp tục hỏi: “Đội trưởng Dương, sắp đến mười hai giờ rồi, có lẽ không còn điều tra viên nào đến nữa đâu, chúng ta cũng nên xuất phát thôi chứ?”

Dương Lãng gật đầu: “Ừ, mọi người kiểm tra lại trang bị một lần cuối, năm phút sau xuất phát!”

Nói xong anh ta tiện quay sang nhìn người nào đó tay không: “Phương Dạ, trang bị của anh đâu?”

“Tôi không có trang bị, đội hậu cần còn chưa phát nữa.” Phương Dạ bất lực xòe tay ra.

“Gần đây hậu cần làm ăn kiểu gì vậy, hiệu xuất hình như ngày càng giảm!” Dương Lãng cau mày, sau đó căn dặn cô gái mặt tròn: “Bạch Như, lấy trang bị dự phòng của cô chia cho Phương Dạ đi.”

Bạch Như lập tức la lối: “Đội trưởng Dương, đó là đồ riêng của tôi, lỡ bị anh ta làm mất thì làm sao?”

“Nếu như bị mất, tôi sẽ đến đội hậu cần xin lĩnh một bộ mới cho cô, như vậy đã được chưa?”Dương Lãng nghiêm nghị nói, trong giọng nói còn có ngữ khí không thể nghi ngờ.

“Được rồi.” Bạch Như nhỏ không thể địch lại lớn, chỉ có thể đồng ý, cô ta lấy ra một bộ trang bị dự phòng từ trong ba lô ra, bên trong có một áo may ô chiến đấu, một dao găm quân dụng, một tai nghe ẩn hình, một thiết bị nhìn ban đêm và một đồng hồ đeo tay.

“Có từng này thôi?” Sau khi nhìn đống trang bị tiểu chuẩn, Phương Dạ có chút thất vọng, không nhịn được nghi ngờ mà hỏi.

Bạch Như có chút bất mãn nói: “Anh còn muốn thế nào, trang bị của điều tra viên thực vốn dĩ chỉ có như này thôi, còn có một cuốn sách mà tôi quên mang theo rồi.”

Phương Dạ không bỏ cuộc hỏi: “Nếu như không diệt tà, thì ít nhất cũng phải đưa pha ma nỏ chứ?”

“Còn phá ma nỏ, anh đang nằm mơ à, đó là tiêu chuẩn cao chỉ có đội trưởng mới có!” Bạch Như trợn mắt: “Còn về diệt tà càng không phải nói, là bảo vật của thị trấn hội Phi Điều, ngoài phải có thành tích đồ sồ ra còn cần trải kiểm tra phân lớp linh tức mới có thể có được, đến cả đội trưởng của chúng tôi cũng không có được!”

“Kiểm tra linh tức là gì?” Phương Dạ ngay lập tức nắm bắt mấu chốt.

“Diệt Tà thuộc vũ khí siêu năng, đương nhiên phải là người tài giỏi có linh tức đạt tiêu chuẩn thì mới sử dụng được rồi, nếu không thì nó so với một cây gậy lửa trên tay anh chẳng mạnh hơn là bao. Những thứ này đều được viết trong cuốn sách, anh đừng có mà nói nhảm nữa, mua chóng chuẩn bị đi, sắp đến lúc xuất phát rồi.”

“Vũ khi siêu năng? Linh tức?

Sau khi nghe qua giới thiệu của đối phương. Phương Dạ nhất thời giác ngộ trong lòng, giống như là được mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

Nói như vậy, những thứ mà bị rút ra cơ thể trong lúc khởi động Diệt Tà chính là thứ được gọi là linh tức.”

Hơn nữa Linh Giáp Thuật đấu của mình vừa thăng cấp cũng là theo lý này, bắt buộc phải tiêu hao linh tức mới có thể sử dụng, nói thẳng toẹt ra là, linh tức chính là thanh mana màu xanh trong game, không có nó cũng không thể oánh game!

Anh càng nghĩ càng cảm thấy nguyên tắc chính là như vậy, cơ thể của bản thân đã bị cường hóa hai lần, linh tức so với người bình thường càng dồi dào hơn, vì thế mới có thể phát động Diệt Tà và Linh Giáp Thuật

“Đã đến thời gian, chúng ta xuất phát thôi.” Phương Lãng vứt một ba lô nặng trịch cho Phương Dạ: “Bên trong có đủ đồ trợ cấp cho người thường tiêu hao trong năm sáu ngày, lần cầu viện này không biết phải tiếp tục trong bao lâu, đừng có làm mất.”

“Cảm ơn!” Phương Dạ cũng không khách sáo, trực tiếp đeo lên vai.

Nhóm năm người phải tạm thời ghép thành một đội rất nhanh rời khỏi homestay, em gái lễ tân ngủ gà ngủ gật không hỏi bất cứ câu hỏi nào, hoàn toàn xem bọn họ là không khí.

Một con xe BAIC BJ90 đang đỗ bên đường rõ ràng đã được cải trang, bên ngoài dũng mãnh khí phách không thua kém bất cứ con Ben cùng cấp nào.

Nếu như quan sát kỹ, thì có thể phát hiện ra bốn bánh xe đều là chống đạn chống lửa, hơn nữa những bộ phận quan trọng trên thân xe đều đã được lắp thép tấm, trần xe so với dòng BJ90 bình thường đã cao hơn một khúc, sau khi lắp đặt động cơ V8 xong, thì dù có là trèo đèo lội suối cũng không thành vẫn đề, trở thành một đại trương phu danh bất hư truyền.

Điều không ngờ đến là, Bạch Như có vẻ bề ngoài yểu điểu lại leo lên ghế lái, Dương Lãng theo nhẽ đường nhiên ngồi ở ghế phụ, chàng trai mặt đen với Lão Lỗ ngồi ở phía sau, tuy rằng ba người bọn họ cao to lực lưỡng, nhưng khi ngồi cùng nhau cũng trông không bị chật trội.

Bạch Như đạp chân ga, động cơ BJ90 lập tức phát ra âm thanh gầm rú trầm thấp, trở đoàn người lên đường.

“Từ đây cách điểm đến còn hai bảy cây số, mọi người nên nghỉ ngơi nhiều một chút.” Dương Lãng vẫn luôn lạnh mặt, anh ta thuận miệng nói xong một câu rồi nhắm mắt lại dưỡng sức, người đàn ông mặt điên cũng dựa vào ghế ngủ, còn Lão Lô với vòng eo dày nhất móc thanh sô cô La đen ra bắt đầu nhai, xem ra anh ta là một người tham ăn.

Phương Dạ đều không quen bọn họ, hơn nữa quan hệ từ lúc gặp mặt làm quen đã không tốt, anh dứt khoát xoay đầu ra ngoài cửa, chỉ thấy BJ90 lao nhanh trên đường, sau đó đi vào một đường núi tối đen.

Con đường núi này hoàn toàn là được xây dựng bằng đá và đất, không những chật hẹp mà còn gập ghềnh không bằng phẳng, chiếc xe bắt đầu xóc nảy dữ dội, nhưng sắc mặt Bạch Như vẫn như thường, hoàn toàn không có ý giảm tốc độ, tuyệt đối là một em tài xế lâu năm.

Thân là điều tra viên, mọi người đương nhiên sẽ có trải nghiệm nhất định, cho dù xe có lắc lư như thuyền gặp bão thì Dương Lãnh vẫn ổn định cơ thể như núi thái sơn, không chút nhúc nhích, còn người đàn ông mặt đen đã phát ra tiếng ngáy long trời, Lão Lô ngược lại đã có một bữa ăn uống vui vẻ.

Khi nhìn thấy Phương Dạ với cơ thể nhỏ bé cũng mặt không biến sắc, Bạch Như và Lão Lỗ đã có cái nhìn khác về anh.

Bạch Như cố ý thăm dò nói: “Muốn nôn thì cửa xe có túi rác, đừng có làm bẩn xe của tôi.”

“Cảm ơn, tôi không cần đến thứ đó.” Phương Dạ thờ ơ đáp.

“Không nhìn ra, tuy rằng thằng nhóc cậu trông gầy như cái que, tố chất người cũng tốt đấy ha?” Lão Lỗ cười hi hi một tiếng, đưa sang một miếng sô cô La đen cho Phương Dạ: “Có muốn thử không, hàng chính gốc nhập khẩu từ Liên Xô, xách tay như Daliba và Vodka.

“Cảm ơn!” Lần này Phương Dạ không mãi khách sáo nữa, tuy rằng vừa rồi đã ăn trên máy bay, nhưng với thể chất của bản thân, đến bây giờ có lẽ đã tiêu hoá gần xong rồi, ban đêm dài đằng đẵng, có lẽ đêm nay phải thức trắng rồi.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.