Chương trước
Chương sau
Sau khi nghe được mệnh lệnh của ông chủ, hai tên vệ sĩ lại một lần nữa xách gậy côn đi lên, Tiết Kim Liên sợ quá thét lên một tiếng, Thẩm Điềm lập tức kéo bà ta lại sau lưng mình, giống như một chú gà con đang bảo vệ mẹ, trừng mắt nhìn hai người kia.

Lưu Tử Hiệp vỗ tay cười nói: Đừng vội, hai người ai cũng có phần, không ai chạy thoát được đâu.''

Thẩm Điềm tức giận, nói: ''Tên họ Lưu kia, nếu anh dám đả thương người khác trước mặt bao nhiêu người ở đây, tôi nhất định sẽ kiện anh!''

''Kiện tôi? Tùy cô, thích kiện thì kiện!'' Lưu Tử Hiệp đương nhiên không quan tâm lắm tới kiểu đe dọa này: ''Dù sao tôi cũng không đánh người, A Cường, cậu nói xem đúng không?''

Một tên vệ sĩ mặt lạnh tanh nói: ''Đúng vậy thưa cậu chủ, tôi chỉ thấy ngứa mắt hai người phụ nữ này nên mới đánh gãy chân bọn họ.''

''Được, tôi sẽ cho người làm giả cho cậu một phiếu chẩn đoán mắc chứng bệnh thần kinh đứt quãng, tới lúc đó tùy tiện đi làm liệu trình là được, cùng lắm là đền mấy chục ngàn, tôi đây có gì ngoài tiền đâu, hahahaha!''

Thẩm Điềm tức tới mặt mày đỏ bừng lên, trước giờ cô ta chưa từng gặp người nào mặt dày vô sỉ như anh ta.

"Họ Lưu, anh đừng vội đắc ý, người ác ắt sẽ bị trời phạt, coi chừng báo ứng.''

"Báo ứng? Xin lỗi nhé, cái đó hình như không thích hợp với tôi.'' Lưu Tử Hiệp hừ lạnh: ''Hai người các cậu còn đứng đần ra đó, mau làm việc đi, trước tiên đánh gãy chân đứa con gái xinh đẹp này rồi nói!''

Thấy ông chủ vô duyên vô cớ nổi điên, hai tên vệ sĩ nhất thời có hơi cảm thấy oan ức: Không phải chúng tôi đang đợi cậu giả vờ giả vịt xong sẽ động thủ luôn sao?

Một cô gái xinh đẹp như thế này, đôi chân vừa dài vừa thẳng, để đôi chân ấy gác lên vai thì phải nói sẽ tuyệt đến mức nào, cậu chủ đúng thật là nhẫn tâm...

Hai người họ vừa thầm cảm thán, vừa vác gậy côn đi tới định phang vào đôi chân gầy nhỏ, trắng mềm kia của Thẩm Điềm.

Chỉ nghe tiếng ''vút vút'' vang  lên, đầu óc Thẩm Điềm lập tức trống rỗng, cô ta không ngờ bọn chúng lại ra tay thật, làm cô ta quên cả việc tránh.

Khi gậy côn sắp sửa đập vào đôi chân nhỏ nhắn kia, đột nhiên từ không trung lóe lên mấy đạo bạch quang, cánh tay của hai tên vệ sĩ tức thì xuất hiện cảm giác đau đớn tột độ, bọn họ lập tức buông vũ khí xuống, ôm lấy tay hét thảm.

 

Trong lúc Lưu Tử Hiệp và hai tên vệ sĩ còn lại vẫn đang lơ mơ không hiểu chuyện gì, một người thanh niên dáng dấp lẫn phong cách ăn mặc có vẻ phong trần đơn giản bước nhanh vào trong phòng bao, chính là Phương Dạ vừa mới trở lại.

Sau khi vào phòng, anh cũng không thèm liếc người khác lấy một cái, mở miệng hét lên: ''Mẹ ơi, mẹ có ở đây không?''

Lưu Tử Hiệp nhất thời sững người, tình huống gì đây? Lại có thêm một tên hâm tới tìm mẹ à?

Mấy bà mẹ cũng trố mắt nhìn nhau, hóa ra cậu thanh niên này chính là con trai Phương Dạ của Phạm Ngọc Lan, sao nhìn anh giống côn đồ thế nhỉ?

Còn Thẩm Điềm vừa thoát được kiếp nạn, chân mềm nhũn không còn tí sức nào, cô ta suýt nữa ngồi liệt xuống đất, cũng may là có Tiết Kim Liên đỡ kịp.

''Thằng nhóc thối này, rốt cuộc con cũng chịu tới rồi hả?'' Nhìn thấy Phương Dạ, Phạm Ngọc Lan lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó bà hùng hổ đi ra, giơ tay lên cốc một cái rõ kêu vào đầu Phương Dạ.

''Ai da!'' Phương Dạ kêu oai oái, những người khác trông vậy liền sững cả người.

Mặc dù bị cốc không đau lắm, nhưng anh vẫn làm bộ hét lên thảm thiết cốt để làm mẹ bớt giận.

Thấy vậy, Phạm Ngọc Lan có chút xót con, bà vội hỏi: ''Sao vậy con trai, có phải mẹ dùng lực mạnh quá làm con đau không?''

Phương Dạ chỉ đành cười khổ, nói: ''Mẹ, mới có mấy ngày không gặp, món Nhất Dương Chỉ của mẹ mạnh lên không ít nhỉ, giờ con chỉ thấy ong hết cả đầu thôi.''

Phạm Ngọc Lan vừa cười vừa mắng: ''Đáng đời, ai bảo con gài mẹ, nếu con chịu nghe máy của mẹ thì mẹ đâu đến nỗi mất mặt như vậy trên sân khấu?''

''Khụ, chuyện này lỗi là ở con, trùng hợp là lúc đó điện thoại con hết pin mất rồi...''

Phương Dạ vừa xuất hiện, sắc mặt của mọi người trong phòng bao đều thay đổi hoàn toàn, Lưu Tử Hiệp sầm mặt hỏi: ''A Cường, rốt cuộc hai người các cậu là sao đây? Sao lại ré lên như gà bị cắt tiết thế hả?''

''Cậu chủ, vừa nãy có kẻ ngầm tấn công chúng tôi!'' Tên vệ sĩ cố nhịn đau giơ cánh tay đang đau nhức lên, lập tức chỗ đó toàn là vết tăm xỉa răng rạch xước, hơn nữa còn cắm xuyên qua lòng bàn tay, chẳng trách họ kêu thảm đến thế!

Nhìn thôi đã thấy đau rồi, Lưu Tử Hiệp hít sâu một ngụm khí lạnh, sau đó ánh mắt dần hướng về cái người vừa bước vào căn phòng này.

 

Cùng lúc này, Phương Dạ đang cụp mắt ngoan như cún đứng nghe mẹ mình trách mắng liên hồi.

''Thằng nhóc, có phải chính cậu là người dùng tăm xỉa răng rạch tay vệ sĩ của tôi không?''

Lưu Tử Hiệp còn tưởng anh dùng súng bắn ra mấy cây tăm xỉa răng này.

Vừa nghe thấy giọng Lưu Tử Hiệp, Phạm Ngọc Lan lập tức cứng họng không dám lên tiếng, Phương Dạ chỉ thản nhiên liếc anh ta một cái: ''Tiện tay mà thôi, không cần cảm ơn nha.''

''Thằng nhóc mày được lắm, hóa ra thật sự là do mày làm?'' Lưu Tử Hiệp hừ lạnh: ''Dám đả thương người của tao, mày biết mình sẽ chịu hậu quả như thế nào không?''

Phương Dạ không đáp, sắc mặt lạnh hơn mấy độ: ''Còn mày dám ép mẹ tao lên sân khấu nhảy, có biết làm vậy sẽ chịu hậu quả gì không?''

''Chỉ là để mấy bà cụ lắm điều nhảy trên sân khấu các bà thích nhất thôi mà, tao thật sự không biết mình sẽ có kết cục chó má gì, hay là mày nói tao nghe đi? Hahahaha!'' Lưu Tử Hiệp cười ngang ngược, mấy con ả non choẹt đứng sau anh ta cũng cười duyên phụ họa theo.

''Kết cục chính là, hôm nay, mày sẽ bị đánh rất thảm!'' Phương Dạ mỉm cười lạnh lùng, nắm tay nâng lên, anh bước thật nhanh về phía đối phương.

''Con trai, con định làm gì?'' Phạm Ngọc Lan bị Phương Dạ dọa sợ.

''Đòi công bằng cho mọi người.'' Phương Dạ nói: ''Thằng khốn kiếp này dám đùa cợt với mọi người, con đương nhiên không thể nhận.''

Anh vừa nói vừa bước thật nhanh, chẳng mấy chốc chỉ còn cách Lưu Tử Hiệp chưa đầy ba mét.

Không đợi ông chủ căn dặn, mấy tên vệ sĩ còn lại đã nhanh nhảu chặn trước mặt anh.

''Thằng nhóc thối, cả đời này Lưu Tử Hiệp tao chưa từng gặp người nào kiêu căng phách lối như mày.'' Lưu Tử Hiệp cười lạnh, nói: ''Hai người các cậu nhẹ tay một chút, đánh gãy tay chân là được rồi, đừng gây nguy hiểm đến tính mạng.''

Hai tên vệ sĩ cười gằn: ''Biết rồi cậu chủ, bọn tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu ta thật tử tế.''

''Nếu chưa từng gặp qua thì hôm nay cho mày mở mang tầm mắt chút vậy.'' Phương Dạ hoàn toàn coi hai tên vệ sĩ cao to cường tráng kia như không khí, bước chân anh vẫn hiên ngang như cũ tiến về phía đối phương.

''Chán sống hả!'' Một tên vệ sĩ giương nắm đấm định thúc thẳng vào mặt Phương Dạ, cả căn phòng trong nháy mắt chỉ nghe thấy tiếng gió bão vù vù, đủ thấy lực quả đấm kia mạnh cỡ nào!

 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.