Chương trước
Chương sau
Sau khi thấy Phương Dạ quả nhiên đã vấp phải trở ngại, xung quanh mấy người đàn ông vui mừng khi người khác gặp họa đều không ngừng cười trộm.

Biết khó mà lui tuyệt đối không phải là tính cách của Phương Dạ, huống hồ chị gái này nói chuyện cũng không quá lễ độ, cho nên quyết định nói thẳng. Anh không đổi sắc mặt nhìn lướt qua đối phương: "Người đẹp, bên cạnh cô rõ ràng có chỗ trống, vì sao không thể nhường một chút?"

"Đàn ông thối như anh tôi đã thấy nhiều rồi, nếu không muốn nếm thử chút mùi vì của bình xịt hơi cay, tôi khuyên anh vẫn nên tìm một chỗ ngồi khác thì tốt hơn." Chị gái vẫn luôn nhìn vào màn hình điện thoại, căn bản là không coi anh ra gì.

"Nếu tôi nhất định phải ngồi bên cạnh cô?"

"Anh có thể thử xem." Cuối cùng cô gái cũng ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nếu anh dám đụng tới đùi tôi một chút, tôi sẽ làm cho anh đẹp mặt!"

"Được."

Vừa dứt lời, Phương Dạ đột nhiên nhún người nhảy lên, dùng một tư thế chắc chắn vượt qua đùi cô gái, sau đó vững vàng dừng lại vị trí ở bên cửa số, quả nhiên không đụng tới một sợi lông tơ của cô ta!

Động tác bất thình lình làm cho tất cả mọi người trên xe kinh ngạc, mà cô gái lại càng cứng họng, ngay cả nhân vật của mình trong trò chơi xông vào trong nước suối của quân địch cũng không biết, ngã gục đầu ngay tại chỗ.

Bốn người đồng đội đang phối hợp tấn công choáng váng tại chỗ, khi chủ lực vừa bị treo, thế trận lấn lướt ban đầu lập tức sụp đổ, đối thủ chớp thời cơ phản công, trên màn hình điện thoại chỉ còn lại hai chữ "thất bại" thật to ...

"A a a a a, vậy mà lại thua rồi?"

Thẩm Điềm suýt chút nữa phát điên lên, mà đồng đội trong kênh cũng đều nghi ngờ.

"Tiểu Điềm cô đang làm gì vậy? Vì sao lại muốn đưa đầu người?"

"Vừa rồi chúng ta đang gặp thế cục tốt đấy, vậy mà lại bị chôn vùi uổng công rồi!"

"Mẹ nó, vốn dĩ ván này có thể thắng, bây giờ lại phải đánh thêm một ván nữa, tức chết tôi mất. Tôi không chơi nữa, giải tán đội đi!"

Một người đồng đội hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng chiến đấu, làm cho bốn người còn lại nhất thời trợn tròn mắt.

 

Thẩm Điềm là đội trưởng của một chiến đội Vương giả vinh diệu nữ nào đó, bởi vì bị một đội trưởng của đội khác ba hoa trêu chọc, vậy nên đã mắng chửi đội kia rất nặng nề.

Sau khi hai bên hòa nhau, hôm nay mỗi bên cử năm người chơi chính đến để chiến đấu, đặt ra quy tắc ba ván thắng hai, còn đặt cược rất nặng vào việc ai thua, ai sẽ tan rã trong trò chơi này.

Ván thứ nhất đánh rất khó khăn, chiến thuật chạy của đối phương cực kì thành công, đội của Thẩm Điềm đều bị bắt một lần ở khu đất trống và đường giữa, còn mất đi bạo quân thứ nhất, tình hình rõ ràng không thuận lợi.

May mà dưới sự chỉ huy của cô ta đội ngũ đã ổn, hơn nữa vào giữa và cuối trận một đội may mắn đánh thắng, cuối cùng xoay chuyển được tình thế, gian nan thắng ván đầu tiên.

Ngay từ đầu trận thứ hai đã bùng nổ đại chiến tại khu đất trống, hai bên xem như là tổn thất nghiêm trọng, mà Thẩm Điềm lại dựa vào kỹ thuật xuất sắc của bản thân đã giết được ba kills, trong chốc lát đã trở thành vương giả trong game.

Trong ván tiếp theo, trạng thái của năm người đội đối thủ đã hơi sụp đổ, Bách Lý Huyền Sách của Thẩm Điềm đã carry toàn trận và càng mở rộng thêm lợi thế. Khi tất cả mọi người đều cho rằng đã có thể phân thắng bại, không ngờ cô ta lại tự mình tặng nước suối, không có gì lạ khi đồng đội lại tức giận đến vậy...

Đội trưởng đội đối thủ nhắn một chuỗi dấu chấm hỏi: "Sao lại lui rồi? Chẳng lẽ mấy người muốn chủ động nhận thua?"

"Đương nhiên không phải, bọn tôi chỉ là muốn đổi người thôi, chẳng lẽ còn không được à?"

"Đương nhiên là được, nhưng mà mấy người cần phải để ý thời gian, trận đấu còn tám phút nữa là bắt đầu rồi."

"Yên tâm, không trễ được."

Tuy rằng trả lời một cách sảng khoái, nhưng mà chờ khi cô ta mở danh sách chiến đội thì đã thấy, ngoại trừ ba người trong đội không còn một ai đang online.

Bây giờ Thẩm Điềm mới nhớ, bây giờ chính là thời gian đi học và đi làm, bình thường buổi tối chiến đội mới có thể náo nhiệt hơn.

Một âm thanh làm cho người ta tê dại truyền đến là kênh chat: "Chị Điềm, trong đội không có ai, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"

Một em gái khác nói: "Nếu thiếu một người, vậy cũng không có cách nào bắt đầu trận đấu được."

"Không thì ai đó gọi trong Wechat, tùy tiện tìm một người tới giúp?"

 

"Bạn của em đều không chơi Vương giả vinh diệu, bọn họ thích bắn PUBG."

"Bạn của em thì có chơi, nhưng bọn họ đều đi học rồi..."

Ngay vào lúc Thẩm Điềm gấp đến mức muốn giậm chân, ánh mắt đột nhiên liếc tới Phương Dạ ở bên cạnh, chỉ thấy anh đang cầm điện thoại nhàm chán lướt tin.

Tuy rằng Thẩm Điềm không để ý đến người này, nhưng bây giờ lại bất đắc dĩ, đành phải thiệt thòi chính mình một chút.

Sau khi cô ta do dự một lát, vẫn gọi: "Này!"

Phương Dạ không nhúc nhích chút nào, vẫn lướt tin tức.

"Mới đây, một kỳ quan địa chất cực kỳ hiếm đã xuất hiện ở một khu vực nào đó của Nam Thái Bình Dương. Ngay sau trận sóng thần bí ẩn xảy ra gần đó, một hòn đảo nhỏ với diện tích hàng trăm ki lô mét vuông đã trồi lên từ đáy biển. Trong giai đoạn không ngừng trồi lên, theo ước tính của các chuyên gia, diện tích hòn đảo này nằm dưới mực nước biển ít nhất là hàng chục nghìn ki lô mét vuông, tương đương với hai thành phố Thượng Hải. Bởi vì trên đảo rải rác những cây xanh có hình thù kì quái, cho nên có người đặt tên cho nó là ốc đảo..."

Thấy Phương Dạ xem đến mê mẩn, Thẩm Điềm hơi tức giận vỗ vỗ vai anh: "Này, tôi đang gọi anh đấy!"

Phương Dạ nhìn không chớp mắt, thuận miệng hỏi: "Có việc gì à?"

Chẳng lẽ người này là gay à? Tốt xấu gì mình cũng là một đại mỹ nữ, chẳng lẽ còn không đẹp hơn tin tức trên điện thoại?

Nếu không phải là gay, vậy nhất định là giả vờ. Anh ta không dám lộ liễu nhìn mình, phỏng chừng muốn tìm cơ hội ngắm trộm đấy.

Hừ, cái tên có sắc tâm lại không có gan theo đuổi này, không khác gì mấy tên đàn ông thối kia.

Thẩm Điềm nghiêm mặt nói: "Anh có biết chơi Vương giả vinh diệu không?"

Phương Dạ nhìn cô ta một cách kỳ quặc: "Biết một chút, cô hỏi cái này để làm gì?"

Anh cũng không có nói dối, tuy rằng trước kia cũng từng tiếp xúc với game này, nhưng bởi vì không quá hứng thú, nên chỉ lướt qua mà thôi, cùng lắm xem như biết một ít thao tác cơ bản.

Lúc này cũng không phải là lúc kén chọn được, Thẩm Điềm nói: "Biết một chút cũng được, hẳn là từng chơi xe tăng rồi chứ?"

 

"Tôi chỉ chơi Arthur."

Vẻ mặt Thẩm Điềm đơ ra, Arthur vốn là anh hùng miễn phí đầu tiên mà trò chơi tặng, ngay cả skin cũng là cho sẵn. Nói vậy, Phương Dạ quả thật là một người mới không thể nào mới hơn được!

"Thôi được rồi, bây giờ lập tức vào game, chị đây dẫn anh bay."

"Dẫn tôi bay?" Phương Diệp có chút mơ hồ khó hiểu hỏi: "Lời này của cô là có mấy ý?"



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.