Chương trước
Chương sau
Sau nghe thấy lời nói của Phương Dạ, giọng nói của Hồng Diệp bỗng chốc nâng cao lên tám độ: “Anh nói cái gì? Có giỏi thì nói lại lần nữa xem?”

Phương Dạ thì thầm một câu: “Lời hay không nói hai lần.”

“Anh dám nói tôi là dân lưu manh sao?” Trong mắt Hồng Diệp dường như có sát ý.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Phương Dạ tỏ vẻ thấy chết không sờn: “Một cô gái xinh đẹp như vậy tự nhiên lại nhuộm cho mái tóc giống như chim hồng hạc vậy, cô không phải là heo mập thì ai là heo mập?”

Hồng Diệp suýt nữa đã phát điên: “Nói bậy bạ, mái tóc đỏ này của tôi là bẩm sinh đó có biết không, thực ra tôi là con lai!”

Lúc này Phương Dạ mới hiểu ra là do mình đã hiểu nhầm, anh ngại ngùng gãi đầu, nở nụ cười xán lạn nói: “Thì ra là như vậy à, vậy là do tôi trách nhầm cô rồi, tôi xin lỗi được chưa?”

Hồng Diệp tức giận bất bình nói: “Nếu không phải bây giờ đang thiếu người, tôi thật sự hận không thể tát một cái cho anh chết luôn!”

“Vậy cũng phải tát chết được mới nói chứ…” Phương Dạ lại thì thầm một câu.

“Anh nói cái gì?”

Phương Dạ cười hi hi: “Không có gì không có gì, tôi nói là khi nào chúng ta khởi hành vậy, bây giờ đã sắp trưa rồi.”

“Hừ, sau này tôi sẽ tìm anh tính sổ sau, chúng ta đi.” Hồng Diệp đi từng bước lớn ra khỏi tiệm trà sữa, Phương Dạ mau chóng lắc lư đi theo sau.

Hồng Diệp vẫy tay gọi một chiếc taxi, nói địa chỉ của trạm xe, bởi vì Lăng Tây thuộc vùng núi, trước mắt vẫn chưa mở đường sắt cao tốc, chỉ có thể ngồi xe buýt lớn đến đó.

Sau khi xuống xe, Phương Dạ hơi không hiểu rõ: “Tổ trưởng à, chẳng lẽ chúng ta không thể tự lái xe qua đó sao?”

Hồng Diệp nói một cách hờ hững: “Không thể.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi chưa thi bằng lái xe.”

“…” Phương Dạ đột nhiên hơi dở khóc dở cười: “Cô không có bằng lái, nhưng tôi có mà!”

Hồng Diệp liếc anh một cái: “Anh chỉ là một nhân viên điều tra thực tập, không có quyền lái xe do hội bố trí.”

Phương Dạ cạn lời, sao cái hội Phi Điều này lại có nhiều quy tắc rách nát thế, đến lái chiếc xe cũng cần có quyền hạn, chẳng lẽ thực tập sinh thì không có nhân quyền sao?

Anh không từ bỏ, hỏi: “Vậy tôi tự lái xe của mình thì được đúng không?”

“Đừng có nói nhảm nữa, ngoan ngoãn ngồi đó đi.” Hồng Diệp không có kiên nhẫn nói: “Nếu anh cảm thấy buồn chán thì tự tìm cách giết thời gian đi, tôi phải nghỉ ngơi một lúc, đừng làm ồn đến tôi.”

Phương Dạ bất lực, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Cả quãng đường hai người ngồi trên xe buýt lớn đi đến thành phố Lăng Tây đều không nói chuyện. Mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng Hồng Diệp vẫn lựa chọn ngồi cùng Phương Dạ, rồi dùng ánh mắt cảnh cáo anh: Đừng có suy nghĩ động tay động chân với tôi, coi chừng tôi đánh anh đó!

Phương Dạ xem như mình không nhìn thấy, anh đang định lấy điện thoại ra lướt Baidu, bả vai đột nhiên bị ai đó dùng sức vỗ hai cái.

“Nhóc con, hai chúng ta đổi chỗ đi.”

Anh quay đầu nhìn một cái, thì ra là một người đàn ông vạm vỡ hơi hung dữ, cơ bắp cả người đều phồng lên, trên vai còn xăm một chữ nghĩa rất to.

Không ít hành khách đều nhìn qua, sau khi bọn họ nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Hồng Diệp, thì đều đoán được suy nghĩ của người đàn ông vạm vỡ.

Phương Dạ giả ngốc nói: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi muốn đổi.” Người đàn ông vạm vỡ cười lạnh nói: “Thế nào, thằng nhóc cậu có ý kiến hay là không muốn?”

Phương Dạ do dự nói: “Tôi thì không có ý kiến gì, chỉ sợ anh sẽ hối hận thôi.”

Người đàn ông vạm vỡ hào sảng nói: “Từ lúc học tiểu học đến giờ, ông đây đã gạt hai chữ hối hận ra khỏi từ điển của mình rồi, mau cút ra!”

“Được thôi.”

Phương Dạ nhún vai đang định đứng dậy, Hồng Diệp vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh đột nhiên nói: “Ngồi đó không được nhúc nhích.”

“Ờ.” Phương Dạ chỉ đành án binh bất động.

Người đàn ông vạm vỡ nhếch miệng cười: “Người đẹp, đường đi còn dài, tôi chỉ là muốn kết bạn với cô trò chuyện một chút, không phải chút mặt mũi này cô cũng không cho chứ?”

Hồng Diệp không nói gì, hoàn toàn không muốn để ý đến anh ta.

Người đàn ông vạm vỡ cũng không tức giận, quay đầu nói với Phương Dạ: “Nhóc con, nếu cậu còn không đứng dậy, coi chừng tôi ném cậu xuống xe đó!”

“Không phải tôi không muốn đứng dậy, mà là do cô ấy không cho tôi đứng dậy.” Phương Dạ ấm ức nói: “Cô ấy là cấp trên của tôi, tôi không dám không nghe lời.”

“Được, vậy tôi sẽ cho cậu biết cấp trên đáng sợ, hay là cú tát của tôi đáng sợ hơn!”

Người đàn ông vạm vỡ đang định xắn tay áo lên ra tay, phía trước đột nhiên truyền đến giọng nói của tài xế: “Làm gì vậy làm gì vậy, xe sắp chạy rồi, đừng gây chuyện đó!”

“Mẹ kiếp, còn dám dạy dỗ ông đây?” Người đàn ông vạm vỡ bị khiển trách, đột nhiên cảm thấy hơi mất mặt, đang định bước lên tẩn cho tài xế một trận, Hồng Diệp đột nhiên vỗ vỗ lên vai Phương Dạ.

“Phương Dạ, bắt tên ngốc này ngồi yên chút đi.”

Tài xế sắp bị đánh, vậy chuyến xe này chắc chắn sẽ bị hoãn lại thời gian khởi hành, đương nhiên cô ta sẽ không để mặc chuyện này xảy ra, vì vậy cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.

Giọng nói cô ta không lớn, nhưng cũng có thể khiến những người trong xe nghe thấy rõ ràng, người đàn ông vạm vỡ đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm Hồng Diệp: “Con đ*ếm chết tiệt, cô dám nói tôi là tên ngốc?”

“Anh không chỉ là tên ngốc, mà còn là đồ không có não.” Phương Dạ bất lực đứng dậy: “Tự anh chọn đi, tự mình ngồi lại vào chỗ, hay là muốn tôi ném anh về?”

Người đàn ông vạm vỡ nghe thấy câu cuối cùng thì lập tức nổi trận lôi đình, hươ tay lên định đánh vào mặt Phương Dạ: “Cmn, ông cho mày chết!”

Anh ta cao hơn Phương Dạ cả cái đầu, dáng người cũng to hơn anh một vòng, nhìn hai người hoàn toàn không phải là đối thủ cùng cấp bậc.

Nhưng mà người đàn ông vạm vỡ còn chưa huơ đến một nửa, Phương Dạ đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay anh ta, cái tát như quạt hương bồ đột nhiên không thể nào huơ tiếp được nữa, kỳ lạ giống như bị ấn nút tạm dừng vậy!

Gương mặt của người đàn ông vạm vỡ kìm nén đến đỏ bừng, nhưng cho dù anh ta có dùng hết sức bình sinh cũng cũng không cách nào lay động tay của đối phương, cảnh tượng thần kỳ này khiến cho các hành khách đều ngây người ra.

“Cho anh một cơ hội cuối cùng, anh tự mình về chỗ, hay là tôi ném anh về.” Phương Dạ mỉm cười, trên tay hơi dùng thêm một chút xíu sức lực, gương mặt đỏ bừng của người đàn ông vạm vỡ lập tức trở nên tím ngắt.

“Đau đau đau đau, buông tay đi, mau buông tay!” Cánh tay thô to lộ đầy gân xanh bị bẻ cong từng chút một, khiến anh ta đau đến suýt nữa tưởng rằng tay của mình đã gãy rồi, vội vàng xin tha: “Anh trai tôi sai rồi, tôi tự mình về có được không?”

“Được.” Phương Dạ buông tay ra, người đàn ông vạm vỡ cúi đầu nhìn một cái, cái tên này hay thật, trên tay anh ta đã có thêm một dấu tay đỏ bầm rồi!

Anh ta biết mình đã đụng vào thứ dữ rồi, nên đến rắm cũng không dám thả nữa, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, thuận tiện còn lén lau khoé mắt, lúc nãy thật sự là đau quá đi mất, đến nước mắt cũng chảy ra rồi.

Thấy Phương Dạ hai ba cái đã khiến cho người đàn ông vạm vỡ kia nghe lời, tài xế thở phào một hơi, sau đó nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, xe buýt lớn từ từ ra khỏi trạm xe.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.