Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy chênh lệch về số người hai bên ở trên sân, Phương Dạ vốn còn có chút bối rối,  nhưng sau khi phát hiện sự thay đổi trên cơ thể của Mạnh Tiểu Phát, anh đã hiểu được một chút.

Người này rõ ràng đã hóa thằn lằn một chút!

Sau khi đến gần một khoảng cách nhất định, vài tên xạ thủ đang định nổ súng, ai ngờ quân địch đã giành trước vài bước vọt lên, dồn đến không biết làm sao, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức đánh vào phía nửa người dưới.

Đùng đùng đùng!

Tiếng súng đột ngột vang lên không ngừng, trên đùi Mạnh Tiểu Phát trong nháy mắt có vài vết đạn, cậu ta ầm một tiếng quỳ một gối xuống trên mặt đất.

"Ha ha, cho tên nhóc mày kiêu căng đó, bây giờ biết mấy anh đây lợi hại cỡ nào chưa?" Một gã xạ thủ cười gằn đi tới, nòng súng trong tay còn đang bốc khói trắng.

Anh ta dàng nòng súngddang nóng lên dí thẳng vào đầu của Mạnh Tiểu Phát, đối phương yên lặng ngẩng đầu lên, trên mặt lại có thể có một vẻ đắc ý trêu ngươi!

Người này sẽ không bị đau đến ngu rồi chứ?

Tên xạ thủ bị ánh mắt khinh thường của cậu ta làm cho vô cùng khó chịu, hừ lạnh nói: "Xem ra mày vẫn còn rất kiên cường, nếu đã quỳ xuống rồi, vậy thuận tiện co ta gõ mấy cái vào đầu đi nhỉ!"

"Được!"

Khóe miệng Mạnh Tiểu Phát lại lần nữa nhếch lên, chỉ có điều lúc này đây lại có chút dọa người, là cái kiểu trực tiếp nứt đến tận mang tai, lộ ra răng nanh dày đặc trong miệng!

"Mẹ kiếp!"

Tên xạ thủ bị một màn này làm sợ đến mức hồn bay lên trời, tay phải theo bản năng mà bóp cò súng, hiện tại cũng không quan tâm có thể đánh chết đối phương được hay không.

Đùng!

Sau khi tiếng súng vang lên, trên trán Mạnh Tiểu Phát chỉ có thêm một cái điểm trắng lờ mờ, ý cười gan góc trên mặt cậu ta lại tăng thêm một chút!

"Quái... Quái vật!"

Tên xạ thủ quay người bỏ chạy, nhưng mà cẳng chân đã bị đối phương ôm chặt, hắn hô lên một tiếng rồi gục trên mặt đất, sau đó vừa ngọ ngoạy vừa bị kéo lại.

"Nổ súng, mau nổ súng!" Quay đầu lại nhìn cái mồm máu gần trong gang tấc, tên xạ thủ hoảng hốt lo sợ mà kêu to lên.

Những người khác không hề chần chừ, đều giơ súng lên bắn.

Sau khi toàn bộ đã nổ súng xong, Mạnh Tiểu Phát vẫn hoàn toàn không hề bị gì, cậu ta bóp chặt cổ của tay xạ thủ, vừa cười quái dị vừa mở miệng rộng táp tới, nhìn góc độ khép mở này, nhất định có thể dễ như trở bàn tay mà ăn hết cái đầu người!

Tên xạ thủ sợ tới mức toàn bộ can đảm đều mát hết, nhưng mà bất kể cho anh ta giãy dụa cầu xin thế nào, cái miệng lớn đang mở kia vẫn tiếp tục hạ xuống, Mạnh Tiểu Phát cố tình hạ chậm tốc độ, chính là vì muốn khiến cho trước khi chết đối phương cảm thấy sợ hãi đến cực hạn.

“Mau cứu người, tất cả cùng lên.” Đương nhiên Hầu Tử không trơ mắt nhìn thuộc hạ bị cắn như thế, anh ta dẫn đầu xông lên, anh ta vung tay ném mạnh quả cầu kim loại vào đầu của quái vật.

Sau khi vang lên một tiếng động lớn, đầu của Mạnh Tiểu Phát bị đập cho vẹo sang một chút, trong khi đó Hầu Tử thất tha thất thểu loạng choạng lùi về sau vài bước, quả cầu trong tay anh ta đã biến thành hình chữ U!

“Mẹ kiếp, cái đầu thối của tên nhóc này cứng vậy!” Nhìn gan bàn tay của chính mình đã bị nứt toác ra, cằm của Hầu Tử gần như rớt xuống đất.

Những người khác cũng lao lên, dao rựa, gậy gộc đều trút xuống người của Mạnh Tiểu Phát, tiếc là sức mạnh của bọn họ nhỏ hơn nhiều so với Hầu Tử, dao rựa sắc bén cũng không thể đập vỡ được lớp áo giáp với sự phòng ngự biến thái kia. Đối phương căn bản không thèm quan tâm, vẫn như cũ mà mở cái miệng lớn cắn tên xạ thủ. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ trực tiếp dùng cánh tay kẹp lấy cổ của Mạnh Tiểu Phát, muốn khoá chết đối phương.

Nhưng mà chỉ một giây sau là anh ta đã hối hận, Mạnh Tiểu Phát đột ngột cúi đầu xuống mà cắn, cánh tay ngay lập tức theo đó mà đứt ra, mọi người nhìn mà da đầu tê tái…

Tiếng hét thê thảm của người đàn ông còn không kịp phát ra, Mạnh Tiểu Phát lại ngẩng đầu lên sau đó lại hung dữ đập mạnh vào, trực tiếp đập cho anh ta bay ra xa.

Một đám người sững sờ nhưng không có cách nào giúp anh ta, không ai bảo ai mà tự giác lùi về sau vài bước, bọn họ bất chợt nhận ra rằng, nhiều người như vậy căn bản cũng không làm gì được con quái vật này!

“Đêm nay, tất cả các người đều phải chết, ha ha ha…”

Mạnh Tiểu Phát vừa nhai nhồm nhoàm, vừa phát ra tiếng cười kì quái, hình ảnh khủng khiếp đến mức đủ để khiến cho những người yếu tim phải khiếp sợ tại chỗ.

“Mẹ kiếp, ông đây không tin là không thể giết mày.” Hầu Tử lạnh lùng lấy dao thép ra, chọc thẳng vào mắt của Mạnh Tiểu Phát.

Bụp!

Sau khi một âm thanh vỡ vụn vang lên, nhãn cầu căng phồng bên phải bị lưỡi dao đâm xượt qua, khiến cho Mạnh Tiểu Phát đau đến mức hét lên những tiếng kì quái không ngừng.

Nếu không có tấm áo giáp bảo vệ thì chắc chắn đôi mắt yếu ớt không thể nào chống lại những lưỡi dao sắc lạnh, cho nên cậu ta đứng yên ngay tại chỗ.

Một cú đánh hiệu quả, lòng tự tin của Hầu Tử lại càng tăng thêm, thế nhưng khi anh ta muốn rút dao ra rồi tấn công lại lần nữa, thì lại phát hiện cánh tay làm thế nào cũng không thể rút ra được.

“Buông tay ông đây ra!”

Hầu Tử rút một con dao khác rồi chém vào tay của quái vật, nhưng ai ngờ rằng động tác của đối phương lại nhanh hơn, đã vượt lên trước nắm lấy cánh tay của anh ta, chỉ cần tuỳ tiện vặn rồi kéo một cái, cả hai cánh tay đã đứt ra như nhau, rồi nửa con dao vậy mà lại cắm vào trong hốc mắt anh ta!

Trợn trừng một mắt nhìn Mạnh Tiểu Phát: “Hầu gia, cú đá này là tao trả thù cho cha của tao!”

Chưa kịp nói xong, cậu ta đã nâng chân lên đá vào eo Hầu Tử, mà sức lực lần này thật sự không thể coi thường, cơ thể người bình thường căn bản không thể nào chịu đựng nổi, toàn bộ cơ thể con người lại bị biến dạng một cách rõ ràng, dường như cơ thể người giống như một tờ giấy bị gấp đôi…

“Quái… Quái vật, mau chạy đi!”

Cái chết thương tâm của đại ca hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của bọn côn đồ, không biết ai đã phát ra tiếng la, những người khác bỗng nhiên thức tỉnh, ào ào chạy trốn khắp bốn phía, ngay cả Mạnh Đại Phương cũng vất vả đứng dậy bỏ chạy.

Hiện tại từ đầu đến cuối con trai đã biến thành quái vật, ai mà biết được cậu ta có giết chết cha ruột của mình không, ông ta cũng không dám đánh cược mà ở lại…

Mấy tên côn đồ tên trước chạy nhanh hơn tên sau, ngay cả Hầu Tử lợi hại như thế còn bị giết chết trong vòng vài giây, với lại quân địch da thô thịt rắn cứng đầu cứng cổ, nếu không chạy thoát thân, e rằng toàn bộ những người ở đây cũng bị bẻ chết giống như vậy.

Hung tính của Mạnh Tiểu Phát đã hoàn toàn bị kích thích, đuổi theo đám người rồi không e dè gì mà giết chết bọn họ, phương thức tấn công của cậu ta đơn giản thô bạo, móng vuốt cào miệng cắn, hoặc đá kẻ thù đến mức đứt gân, gãy xương, và chỉ cần bị đuổi kịp, bọn họ chắc chắn sẽ bị giết hoặc bị thương.

Hình dáng thân thể của cậu ta giống như một bóng ma bay lơ lửng vô định, mà tốc độ lại hơn hẳn người bình thường, cộng với lại bọn côn đồ cũng không dám chống cự, cho nên số lượng tử vong ngày càng tăng lên, bọn họ ngã lăn ra đất.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.