Trước khi bước vào trong, Hạ Tâm Di đã nhấn mạnh thêm lần nữa với Phương Dạ là anh ít nói thôi, có thể giả câm được thì càng tốt, bởi vì cô ta cảm thấy món hàng này có hơi buồn cười, nói nhiều có khi chuyện sẽ bị lộ.
Đương nhiên là Phương Dạ rất nghe lời, không nói thì không nói, anh đây chỉ ăn là được rồi.
Nhìn thấy "bạn thân" của mình tới, Phó Điềm Điềm lập tức đứng dậy, nhiệt tình nói: "Tâm Di, sao cậu đến muộn vậy, có phải bị tắc đường không?"
Sở dĩ Phó Điềm Điềm chủ động chào hỏi là vì cô ta muốn tuyên bố chủ quyền của mình, rằng Hoa Tử Thành đã là người thuộc về cô ta rồi!
Hạ Tâm Di thản nhiên nhìn cô ta: "Không phải tắc đường, chỉ là bạn trai tôi vượt quá tốc độ bị đội tuần tra chặn lại thôi ấy mà."
"Ấy ấy, sao lại bất cẩn thế?" Phó Điềm Điềm vờ vĩnh nói, ra vẻ quan tâm, đồng thời không quên nhìn Phương Dạ một lượt từ trên xuống dưới để đánh giá: "Tâm Di, đây là bạn trai mới của cậu à, sao không giới thiệu chút với mọi người?"
"Anh ấy tên Phương Dạ, là người tôi mới quen dạo gần đây." Hạ Tâm Di nói: "Con người anh ấy khá hướng nội, không thích nói chuyện với người lạ, mọi người không cần cảm thấy kỳ lạ đâu."
Phương Dạ gật đầu với mọi người, rõ ràng anh không có ý định mở miệng nói chuyện.
"Tính tình hướng nội mà lại chạy xe như gió lốc thế, xem ra người anh em họ Phương này thuộc kiểu "nổi loạn ngầm" nhỉ?" Một người đàn ông cắt tóc húi cua cười hì hì, nói: "Tôi có rất nhiều đàn anh ở đội tuần tra, có muốn đi cửa sau không? Tôi giúp cậu giải quyết chuyện phạm luật."
"Muốn."
Mọi người đều có thể nghe ra người đàn ông ban nãy chỉ đang nói mỉa Phương Dạ mà thôi, cơ mà điều khiến họ ngã ngửa đó là, Phương Dạ quả thực không ngần ngại mà đồng ý luôn!
Tiền không thành vấn đề, chủ yếu là vụ điểm trừ hơi rắc rối tí, nếu đã có tên ngốc muốn thể hiện mình thì cứ để anh ta phát huy chút thực lực của mình vậy.
Người đàn ông tóc húi cua sững lại nửa giây, sau đó chỉ đành nói: "Vậy thì đọc biển số xe cho tôi đi, chuyện cỏn con này, các anh của tôi giải quyết xong trong vòng phút mốt!"
"Vậy xin cảm ơn nhiều." Phương Dạ đọc biển số xe cho người đó.
Người đàn ông tóc húi cua còn trơ tráo nghiêm túc nói: "Không cần khách sáo, dù sao cậu cũng là bạn trai mới của cô Hạ, mà cô ấy lại là bạn gái cũ của anh Hoa, ít nhiều cũng có liên quan tới nhau!"
Câu này nói ra là cố ý nhắc tới Hạ Tâm Di, cũng vì muốn hạ bệ hai người họ một chút, nịnh nọt Hoa Tử Thành, cũng tiện khoe khoang được mình có quan hệ rộng, đúng là một mũi tên trúng nhiều đích!
Hạ Tâm Di sầm mặt nhìn Phương Dạ, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ trong ánh mắt đã quá rõ: Vốn là tôi muốn anh tới để khiến tôi nở mày nở mặt một chút, anh lại nhờ người ta giúp chuyện này chuyện nọ, có phải muốn khiến tôi tức chết không?
Phương Dạ vờ như mình đã hiểu ý của cô ta, đột nhiên anh lại mở miệng nói: "Chuyện này hay là thôi đi, dù sao cũng khó giải quyết, tôi không phiền đến người anh em nữa."
Khó khăn lắm mới có cơ hội giả vờ tỏ vẻ ta đây, đương nhiên người đàn ông tóc húi cua kia nghe anh nói vậy bèn không vui: "Cậu Phương, ban nãy anh nói với cậu rồi, các anh của anh toàn là lãnh đạo, chỉ cần một câu nói của anh là cái gì cũng sẽ giải quyết được, chút chuyện này chẳng là gì với anh cả!"
Phương Dạ lại vờ vĩnh nói tiếp: "Thật sự có thể giải quyết sao?"
"Nói thừa! Nếu không thể giải quyết được giấy phạt thì anh sẽ uống cạn chai rượu này cho chú." Nói rồi anh ta chỉ tay vào một chai Hennessy XO để ở trên mặt bàn.
Phương Dạ cười, nói: "Được, nếu người anh em thật sự có thể giúp tôi giải quyết vụ giấy phạt thì tôi sẽ uống cạn hai chai này với anh."
"Nói được làm được nhé?"
"Nhất định!"
"Được, rất hào sảng!" Người đàn ông tóc húi cua chỉ mong sao Phương Dạ uống say rồi nôn ồng ộc ra cho rồi, thế là anh ta rót hết hai chai XO vào cốc, cho dù là thần rượu cũng không gánh nổi từng này rượu đâu!
Hoa Tử Thành khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, tưởng Hạ Tâm Di tìm ra ông người yêu cực phẩm thế nào, hóa ra lại hài hước thế này đây?
Phó Điềm Điềm vẫn giữ nét cười trên gương mặt, trong lòng cũng thầm khinh bỉ Phương Dạ, bạn thân ơi là bạn thân, lần này bạn đã nhìn sai người rồi!
Vì muốn thể hiện, người đàn ông tóc húi cua kia bèn trực tiếp gọi điện thoại cho ai đó, còn không quên mở loa cho mọi người xung quanh cùng nghe.
"Lão Thất, tìm tôi có việc gì không?" Điện thoại truyền ra một giọng nói khá trầm.
Người đàn ông tóc húi cua cười nói: "Anh Ba, có chút chuyện muốn nhờ anh giúp."
Anh Ba lập tức đoán được ngay ý đồ của đối phương: "Sao đấy, lại phạm luật à?"
"Không phải em, là một người bạn, lúc nãy cậu ấy đi vượt tốc độ trong thành phố nên bị đội tuần tra chặn lại, cho nên..."
"Được rồi được rồi, đọc biển số xe cho tôi, sẽ lập tức giúp cậu, mấy ngày nay tôi bận bù cả đầu."
Người đàn ông tóc húi cua dương dương đắc ý đọc biển số xe cho bên kia nghe, chỉ nghe thấy tiếng 'lạch cạch' trong điện thoại, chắc bên kia đang gõ bàn phím đây mà.
Phương Dạ tỏ vẻ chờ đợi, thực ra anh đã biết trước kết quả, chính mình bị Từ Lệ liệt vào 'danh sách đen' rồi cơ mà, làm sao có thể dễ dàng được tha phạt thế chứ? Lẽ nào phó đại đội trưởng không cần thể diện nữa sao?
Quả nhiên, chưa đầy nửa phút sau, anh Ba cũng kết luận một câu: "Xin lỗi lão Thất, lần này tôi không giúp được cậu rồi."
Nụ cười trên mặt người đàn ông tóc húi cua lập tức cứng đờ lại: "Tại... tại sao?"
"Lão Thất, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi nữa, tôi không muốn bị kỷ luật, sau này những chuyện như vậy đừng tìm tôi nữa, tạm biệt!" Anh Ba nói xong lập tức cúp máy luôn, đương nhiên anh ta không dám hó hé nửa lời về nguyên nhân rồi.
Đùa gì thế? Đây chính là kẻ trọng điểm được quan tâm của phó đại đội trưởng đó nha, nếu có ai dám giúp Phương Dạ được tha phạt thì tức là cả gan chống lại Từ Lệ đấy, chán sống rồi sao?
Sắc mặt người đàn ông tóc húi cua hết đỏ bừng lại chuyển sang trắng bệch, thân làm đại ca của anh ta, Hoa Tử Thành thấy vậy cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Phương Dạ thở dài nói: "Người anh em, tôi đã nói với anh là chuyện này không dễ giải quyết, cơ mà anh lại không nghe..."
Người đàn ông kia thẹn quá hóa giận: "Cậu vội gì chứ, các anh trong đội tuần tra của tôi đâu chỉ có một người, cậu đợi đấy, giờ tôi gọi điện cho người khác, tôi không tin, nếu hôm nay không giúp được cậu vụ giấy phạt thì tôi không những sẽ uống cạn chai rượu này, mà còn viết ngược tên mình cho cậu xem!"
Phương Dạ giả bộ khuyên bảo: "Thôi đừng miễn cưỡng bản thân nữa, chuyện này không dễ giải quyết!"
"Tuyệt đối không hề miễn cưỡng!" Người đàn ông tóc húi cua hung hăng mở điện thoại gọi cho người thứ hai, thế là mấy giây sau, sắc mặt anh ta cũng thay đổi.
Người bạn lần này của anh ta còn có chức to hơn cả anh Ba vừa nãy, có điều sau khi nghe anh ta đọc biển số xe xong cũng thẳng thừng từ chối luôn, còn nói rõ là không một ai có thể giúp được chuyện này.
Không tin, anh ta lại gọi cho một người bạn không thân quen với mình lắm, nhưng đáng tiếc kết quả cũng không ngoại lệ, tất cả bọn họ đều từ chối giúp đỡ, còn không hề nhắc đến nguyên nhân tại sao dù chỉ một chữ.
Lần này không chỉ những người có mặt ở buổi tiệc mà ngay cả Hoa Tử Thành cũng cảm thấy kỳ lạ, sở dĩ người đàn ông tóc húi cua kia có thể gọi điện cho những người anh ta quen biết trong đội tuần tra là bởi vì có chút quan hệ với người ta, có thể giúp người khác thuận lợi hơn khi lái xe đi đường, chủ yếu cũng đều là giải quyết vụ nộp phạt, nhưng hôm nay không hiểu tại sao, ngay cả chuyện cỏn con này cũng không làm được?
Phương Dạ cười gian xảo: "Người anh em, hay là anh thử gọi điện cho đại đội trưởng xem sao?"
Người đàn ông tóc húi cua cười giễu, nói: "Tôi mà quen biết được với đại đội trưởng thì còn ngồi đây với cậu chắc?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]