Trong một tình huống kỳ quái như vậy, không thể tránh khỏi sẽ có người thất kinh hồn vía, thậm chí lad la hét.
“Đừng hoảng sợ, bật đèn lên trước!” Điền Nhân không hổ danh là đội trưởng nên đối mặt với nguy hiểm cũng rất bình tĩnh.
Vài nhân viên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, sau khi bật đèn phía sau lên, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Điền Nhân truy hỏi: “Vừa rồi sao đèn lại tắt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Kỹ sư đèn điện ấm ức nói: “Tôi cũng không biết, có lẽ là đã bị đốt cháy mất.”
Điền Nhân lại hỏi: “Vậy thì cái máy ghi âm đó là ai bật?”
Cô ta còn tưởng rằng vừa rồi đèn tắt là do có người vô tình bấm, nhưng ai ngờ mọi người ai nấy cũng đều lắc đầu.
Một nhân viên nói: “Chị cả, người gần máy ghi âm nhất là cô đấy.”
“Nhưng tôi nhớ ban nãy mình đâu có chạm vào nó. Chẳng lẽ là do tôi tự hù dọa chính mình sao?” Điền Nhân tự giễu bật cười: “Cái máy ghi âm này đã mấy chục năm tuổi rồi mà vẫn còn dùng được, nó cũng kính nghiệp quá đó chứ.”
Sau khi một nhân viên bấm nút dừng, anh ta chợt phát hiện có điều không ổn: “Chị cả, máy ghi âm này hình như vẫn có thể hoạt động khi không có điện!”
Điền Nhân không hiểu cho lắm: “Ý của cậu là sao?”
“Nó hoàn toàn không được cắm điện, không biết vừa rồi nó hoạt động như thế nào.”
Một nhân viên khác nói: “Máy ghi âm này có thể là sử dụng pin khô, nên không cắm điện cũng không sao”.
Anh ta lật ngược máy ghi âm lại, quả nhiên ở phía sau có một nắp đậy pin, khi anh ta mở ra thì đúng là có nhìn thấy bốn cục pin khô mới tinh.
“Có vẻ như tôi thực tự mình hù mình rồi.” Nhân viên vừa tự đùa vừa rút cục pin khô ra, lúc này máy ghi âm không còn phát ra âm thanh được nữa.
Ngay khi mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, một cô gái đột nhiên run rẩy hỏi: “Mọi người... mọi người không phát hiện ra sao?”
Điền Nhân nghi ngờ: “Phát hiện ra cái gì?”
Giọng cô nữ sinh đã sắp có tiếng nấc: “Tại sao... tại sao người giấy đó lại biến mất rồi?!”
Ôi là trời!
Lúc đó mọi người mới định thần lại, người giấy ban nãy còn đứng bên bàn giờ đã biến mất rồi!
“Rốt cuộc là đang giở trò đùa dai, mau tìm xung quanh đi!” Điền Nhân vẫn cho rằng có người đang cố tình giả ma giả quỷ: “Một người giấy lớn như vậy không thể di chuyển xa được đâu, chắc hẳn vẫn còn ở trên tầng này, mọi người mau chia ra đi tìm đi!”
Nhóm người cầm điện thoại di động đi tới phòng bên cạnh tìm kiếm, Điền Nhân tò mò cầm cốc trà sữa trên bàn lên, nhưng phát hiện bên trong nó trống không, trên ống hút còn sót lại một ít vật liệu phản chiếu.
Cô ta lấy tay lau nhẹ thì phát hiện những vật chất này thực chất là dầu mỡ!
“Không… Không phải đã bị người giấy uống cạn rồi sao?” Điền Nhân cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhìn những bóng đen mờ mờ ảo ảo xung quanh, cô ta chợt nhận ra hình như chỉ còn một mình mình ở lại trong phòng!
“Quên đi, mình vẫn nên đi ra ngoài tụ họp với mọi người.”
Điền Nhân vừa quay người định đi ra ngoài thì phía sau đột nhiên lại vang điệu hí khúc khiến người ta phải khiếp đảm, trong một không gian im lặng chết chóc như vậy lại đặc biệt vang dội!
“Tên… tên khốn nạn nào lại lắp pin vào thế?” Cô ta run rẩy quay đầu lại, dưới ánh đèn điện thoại, cô ta nhìn thấy chiếc máy ghi âm đang đặt ngay trên bàn, hoàn toàn không hoạt động.
Máy không chuyển động, âm thanh phát ra như thế nào?
Cô ta nghĩ mãi cũng không thể hiểu được, nhưng đã nhanh chóng phát hiện ra manh mối, giọng nói dường như phát ra từ góc tường bên cạnh.
Điền Nhân giơ điện thoại di động lên chụp một tấm, rồi cô ta nhìn thấy cảnh tượng khiến cô ta cả đời không thể nào quên được!
Dáng người mảnh khảnh đang múa quanh góc phòng, cô ta múa nhẹ nhàng, tư thế tao nhã, điệu bộ uyển chuyển vô bờ có cảm giác phong tình khó có thể miêu tả thành lời, thình thoảng hát một giọng hí kịch du dương, tươi đẹp. Đánh giá từ trang phục và cách trang điểm, chính là hình người giấy ban nãy vừa biến mất!
Chuyện khiến người ta khó quên nhất chính là cho dù người giấy này có quay đầu di chuyển như thế nào, trên mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn mơ hồ có một bóng người, tuy rằng có thể nhìn ra cô ta có một khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, nhưng nét mặt vẫn luôn không rõ ràng, cảm giác như người trong giấc mơ vậy!
“Mẹ ơi, có ma kìa!”
Sau hai ba giây đờ đẫn, Điền Nhân đột nhiên hét lên một tiếng và quay người bỏ chạy, nhưng cô ta vừa ra khỏi cửa đã va phải vào cơ thể của một người khác.
“Chị cả, cô sao vậy... Chết tiệt, có ma!!!”
Nhân viên đột nhiên nhìn thấy rõ tình hình trong phòng, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai hơn, sau đó cũng không còn quan tâm đến chị cả nữa, vội càng vừa chạy vừa bò tới cầu thang, Điền Nhân cũng không dám do dự, vội vàng đi theo phía sau.
Những người khác đã nghe thấy tiếng hát kỳ lạ từ lâu, mặc dù có hơi sợ hãi kinh hồn, nhưng bây giờ lại nghe thấy tiếng người hú hét hai ba lần, bọn họ lập tức thi nhau lao xuống cầu thang, như thể phía sau đang có nước lũ và thú dữ nào đó đang truy sát bọn họ.
Đối với kế hoạch và ước nguyện to lớn là muốn quay một video ma quỷ gì đó để nổi tiếng trên mạng, bọn họ đã ném nó sang nước Java từ lâu rồi...
Đúng lúc này, Phương Dạ đang trên đường trở lại quán trà sữa thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói quen thuộc.
“Ding! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, thưởng cho kỹ năng thuật Ưng Nhãn!”
Này! Thế nàu là tình hình gì đây?
Phương Dạ cảm thấy có chút mơ màng, đã giao đồ ăn lâu như vậy rồi, làm sao còn có thể đột nhiên phát phần thưởng vậy chứ, chẳng lẽ cái đám người ban nãy đã thật sự xảy ra chuyện rồi?
Anh do dự một hồi, vẫn không lựa chọn quay đầu lại xem tình hình như thế, dù sao thì con bé Điền Nhân đó không làm gì thì sẽ không sao, hơn nữa người đẹp mặc sườn xám rất tốt bụng, nếu cô ta thật sự là ma, cô ta sẽ không vì muốn kiếm tiền mà giết người đâu. Nhiều nhất là chỉ là để dọa cho nhóm người đó sợ bỏ chạy mà thôi.
Cho đám người này một bài học sâu sắc cũng tốt, để tránh bọn họ suốt ngày bày mưu tính kế làm hại người khác, đi đêm sẽ có ngày gặp ma… Tóm lại hai chữ là đáng đời!
Phương Dạ càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng như vậy nên tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, xe ba bánh dường như cũng cảm nhận được sự vui vẻ của chủ nhân nên chạy càng mau chóng hơn.
Vừa phóng nhanh như chớp, anh vừa thử nghiệm những kỹ năng mới mà mình vừa có được.
Thuật Ưng Nhãn nếu đúng như cái tên, chắc chắn phải là một kỹ năng giúp tăng cường thị lực.
Sau vài lần lặp lại, Phương Dạ nhanh chóng nắm chắc được bí quyết, chỉ cần anh ta nín thở trong hai ba giây, thị lực của anh sẽ đạt đến trạng thái vô cùng khủng bố.
Trong phạm vi hai hoặc ba nghìn mét, anh thậm chí còn có thể nhìn thấy lông chân trên người của một con ruồi, bạn nói xem có khủng bố hay không?
Nó giống như mình đang đeo một kính viễn vọng có độ nét cao!
Đáng tiếc kỹ năng này tiêu hao khá nhiều thể lực, có thể duy trì trong vài giây là đã tốt lắm rồi, hơn nữa sau khi sử dụng xong mắt sẽ có chút đau xót, thời gian càng lâu thì sẽ càng đau hơn nữa, nếu vượt quá giới hạn, Phương Dạ thậm chí còn nghi ngờ rằng liệu mình có bị mù luôn không.
Nói tóm lại là, kỹ năng thuật Ưng Nhãn này khá tốt, điểm nâng cấp cũng giống như thể chất cường hóa trung cấp là sáu điểm, đủ để chứng minh hệ thống đánh giá nó cao như thế nào.
Sau khi quay lại quán trà sữa, Phương Dạ uống một ly trà sữa, nghỉ ngơi một lát, thím Đạt còn mang cho anh một chiếc bánh trứng mới nướng để anh nếm thử, sau khi ăn no uống say anh lại mau chóng lên đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]