Tiếng động vang lên giòn giã làm cho mấy người Cao
Phi lập tức muốn ra tay.
Nhưng bọn họ bị ba mươi con sói bao vây nên không
dám làm gì cả!
Cao Phi biết rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ ra tay, vậy thì
hôm nay trong bọn họ sẽ không có một người nào có
thể đứng mà rời khỏi đây được.
Bọn họ chỉ có thể đành để cho Lâm Võ phải chịu uất ức.
thôi.
Năm dấu ngón tay đỏ tươi hiện rả làm Lâm Võ trợn tròn
mắt nhìn. Từ trước đến nay ông ta không ngờ được,
mình trở lại Đông Hải sẽ phải chịu sỉ nhục, uất ức như:
vậy.
Ông ta muốn phản kháng, thậm chí muốn giết luôn
Hoàng Ngọc Minh, nhưng bây giờ ông ta căn bản không
thể nhúc nhích được.
*Ông mang theo lời tôi trở về, đừng quay lại Đông Hải
nữa”
Hoàng Ngọc Minh hừ một tiếng: “Người khác không
được phép tới phá hỏng trật tự ở đây, ai dám thò tay qua
thì tôi sẽ chém đứt tay kẻ đói”
Anh nói xong liền quay người rời đi.
Khi anh đi tới cửa, một giọng hờ hững vọng lại: “Xúc
phạm tới đại ca thì phải chịu chút trừng phạt nho nhỏ,
đánh gãy nốt cái chân còn lại của ông ta đi”
Anh vừa nói dứt lời đã nghe có một tiếng kêu thảm thiết
vọng tới…
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe tải chở lợn chạy như
bay trên đường liên tỉnh và dừng lại ở trước cột mốc.
ranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-phu-nhi-dai/3070919/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.