“Bác sĩ.John, tình hình thế nào rồi?”
Tô Mai và Lâm Vũ Chân lập tức đứng dậy và đi qua, vội hỏi.
“Ca phẫu thuật rất thành công, gân liên kết giữa bắp chân và gót chân đã được nối lại, phản ứng thần kinh vẫn tốt. Một tháng sau sẽ có cảm giác lại, hai tháng thì bắt đầu khôi phục, tối đa nửa năm là có thể đi lại bình thường” Anh ta nói vậy:chính là đưa ra bảo đảm.chảc hắn: “Đương nhiên, nếu rèn luyện phục hồi chức năng theo tôi lập ra thì thời gian sẽ ngắn hơn một chút” Tô Mai và Lâm Vũ Chân nghe vậy liền mừng đến chảy nước rmắt.
Bọn họ làm sao có thể không khóc được.
Lâm Văn cuối cùng đã có thể đứng lên một lần nữa!
“Cảm ơn bác sĩ!
Cảm ơn bác sĩl” Tô Mai suýt nữa thì quỳ xuống.
John vội vàng đỡ bà dậy: “Dì à, cháu không dám nhận, không dám nhận đâu. Dì làm vậy là muốn cháu giảm thọ sao?”
Người này còn hiểu những điều này sao? “Tôi…
tôi không biết nên cảm ơn cậu thế nào nữa!
” Tô Mai khóc tới đỏ cả mát.
“Giang là anh em của cháu, dì đừng khách sáo!
John cười nói: “Cháu nghe nói dì nấu món sườn xào.
chua ngọt rất ngon, nếu có cơ hội, dì cho cháu nếm thử là được rồi: Tô Mai liên tục gật đầu.
“Được rồi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”
Giang Ninh trừng mắt với.John. Còn muốn cướp thức ăn của mình à? Nằm mơ đi.
Đó là thức ăn do ba mẹ vợ làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-phu-nhi-dai/3070892/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.