Chương trước
Chương sau
Phòng kế bên của khách sạn.

Hứa Như Vân nằm trong bồn tắm, cả bồn đều là bọt xà phòng, cô ta đổ cả bình sữa tắm vào, mùi thơm nồng nặc.

Khuôn mặt đó vẫn sa sầm, lúc nào cũng dùng mũi ngửi ngủi, ợ sẽ có mùi gì xuất hiện. “Lâm Vũ Chân! Tạo sẽ không tha cho mày, còn có nười làn ông thối đội Tôi phải khiến tụi mây đẹp mặt!” Ị  Cô ta độc ác nói.

Lời vừa dứt thì điện thoại để bên cạnh vang lên.

Cô vừa thấy là sếp lớn gọi đến, lập tức bắt máy, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng, còn mang theo chút nũng nịu: “Honey~”

Giọng đuôi kéo dài đủ kéo ra cả mấy âm tiết, khiến người đàn ông lớn tuổi ở phía đối diện của điện thoại bất giác run lên, chỗ nào đó trên cơ thể lập tức có phản ứng.

“Ai ya, lúc nói chuyện công việc đừng gọi như vậy, bị người khác nghe thấy thì làm sao?”

Đầu bên kia của điện thoại quở mắng nói, “Gọi sếp!”

`.

Âm đuôi lại kéo dài khiến xương cốt của người khác cũng mềm nhữn.

“Khụ khụ!”

Bên kia điện thoại nghe được thì có tiếng động thay đổi tư thế, rất hiển nhiên cách xưng hô này khiến người khác ngồi không vững.

Không quan tâm trận chiếu vui sướng trong điện thoại, bên kia điều chỉnh giọng điệu, nghiêm túc nói, “Tiểu Vân, hạng mục bên thành phố Đông Hải tạm thời để Vu Vĩ phụ trách, em giúp đỡ cậu ta là được rồi”

Nghe thấy lời này, Hứa Như Vân bất giác có chút ngây ngốc, còn chưa phản ứng lại.

“Honey à..”

“Gọi sếp!”

“Sếp, tại sao chứ, anh không phải nói hạng mục này để em phụ trách sao, để em có thể tăng thêm trải nghiệm, sao lại…”

Hứa Như Vân có chút tức giận càng có chút nổi nóng, mấy người đàn ông lớn tuổi này thật sự là mặc quần lên thì không nhận người nữa à?

Mấy ngày trước cô ta liều mạng dỗ dành ông sếp này, hận không thể dùng hết thủ đoạn toàn thân mới khiến hắn mở miệng, hôm nay mới vừa đến Đông Hải, lại một câu lấy mất vị trí dân đầu của bản thân.

“Sau này cơ hội còn rất nhiều”

Bên kia tùy ý nói, “Chuyện này cứ quyết định vậy đi, ở  bên đó nếu không bận gì thì về sớm một chút, anh làm vài thứ thú vị, chúng ta có thể chơi thật vui.”

Nói xong thì cúp máy luôn.

Hứa Như Vân tức giận cúp điện thoại.

Cô ta tốn công sức dỗ dành thằng già này, vốn tưởng chuyện ổn thỏa rồi, nào ngờ….tức chết đi được!

Cô ta thật sự tức chết đi được!

“Nhất định là tên khốn Vu Vĩ đó cáo trạng trước rồi!”

Sắc mặt của Hứa Như Vân tái xanh, chuyện bản thân và Lâm Vũ Chân có thù riêng, Vu Vĩ nhất định đã nói rồi, mới khiến sếp lớn chọn thay người.

Cô ta biết Vu Vĩ là người của nhà họ Vu ở tỉnh thành, thân phận không thấp, đến công ty tuy là để rèn luyện nhưng ai có thể không cho nhà họ Vu của hắn mặt mũi cơ chứ?

Nhưng chỉ một câu nói là có thể dễ dàng lấy đi thứ mà bản thân không dễ dàng giành được, Hứa Như Vân thật hận!

Vốn dĩ cô ta còn tính dùng cơ thể, thử móc nối với Vu Vĩ, trên đường đến đây, ánh mắt của hai người đều giao nhau mấy lần, nhưng nào ngờ câu mùi cá chết đó của Giang Ninh lại khiến ánh mắt của Vu Vĩ tắt ngúm luôn.

Hứa Như Vân muốn khóc.

Cô ta không dễ gì đi đến ngày hôm nay, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Vũ Chân, thì cái gì cũng mất hết rồi.

Cô ta hận!

Cô ta hận Lâm Vũ Chân!

“Đầu tại mày! Lâm Vũ Chân! Đầu là mày hại tao! Tao biết mày luôn là yêu tỉnh hại người mà, tao hận mày!”

Hứa Như Vân dùng sức võ ra bọt nước, tóc rối loạn nhìn vào rất giống lệ quỷ.

Rất nhanh, cô ta bình tĩnh lại, chỉ là sắc mặt lạnh đến có chút dọa người: “Xem tao làm sao hủy hoại mày!”

Người của tập đoàn Hợp Sinh lại gọi điện cho Lâm Vũ Chân.

Thái độ lần này hiển nhiên có chút không giống, là Vu Vĩ đích thân gọi đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.