Chương trước
Chương sau
Người trông quán lại nhất quyết không chịu quỳ xuống.

“Giỏi lắm!”

Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén, đột nhiên đạp mạnh vào đầu gối của người trông quán.

Tiếng xương vỡ vang lên.

Người trông quán hét thảm và không đứng vững được.

nữa, bịch một tiếng lại quỳ xuống.

“Xem đi, vậy chẳng phải là quỳ xuống rồi sao?”

“Đám người lăn lộn trong thế giới ngầm của Đông Hải các ngươi cũng chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao?

Vẫn đừng nên làm kinh doanh gì đó nữa, thật mất mặt đấy!”

Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn lướt qua một lượt, khinh thường cười ha hả.

Gã giơ tay võ mạnh vào trên mặt của người trông quán: “Được rồi, tao tha cho mày, nhưng mày phải nhớ kỹ, kinh doanh này đừng làm nữa, bởi vì tao không cho phép.

Mày mở ngày nào thì tao sẽ đập ngày đó!”

Gã nói xong liền trực tiếp dẫn người nghênh ngang rời đi.

Mặt đất hoàn toàn ngổn ngang, gậy bi-a gãy đều là do.

đánh người tới gấy.

Lúc này, mấy người trông quán đều ngã trên mặt đất, vô cùng đau khổ.

Trong quán làm gì còn người khách nào nữa. Bọn họ thấy cảnh tượng như vậy đã sớm chạy sạch.

Chờ tới lúc anh Cẩu chạy tới thì đám đánh người đều đã đi. Anh Cẩu tức đến mức suýt nữa ném cả bàn bi-a đi.

“Mẹ nó, bắt nạt đến trên đầu anh em của bố mày à!”

Anh Cẩu tức giận vì mình đến chậm một bước. Anh ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể sai người đưa những anh em bị thương tới bệnh viện, phái người khác.

đi tìm những tên khốn kia.

Anh ta gọi điện thoại cho Giang Ninh vì anh đã nói từ trước rằng nếu có người tới gây rối, cứ nói cho anh biết.

Đương nhiên, theo anh Cẩu thấy, giáo huấn đám tôm tép.

này thì không cần đại ca Giang Ninh phải ra tay.

Giang Ninh đến.

Anh liếc nhìn phòng bi-a vắng vẻ, hỏi thăm vài câu xem tình hình của người bị thương thế nào. Khi anh biết không có gì đáng ngại mới khẽ gật đầu.

“Đại ca, những tên khốn nạn này chắc chắn từ trên tỉnh tới”

Anh Cẩu hừ một tiếng: “Bọn chúng biết lão Hoàng rời đi mới nóng lòng tới gây rối.”

Những tên ngu ngốc này chắc chắn không biết, người đáng sợ nhất Đông Hải không phải là Hoàng Ngọc Minh.

“Em đã phái người đi tìm, nếu tìm được những tên khốn nạn đó, ông đây sẽ tự mình tháo chân của chúng rai”

Giang Ninh liếc nhìn anh Cẩu: “Bây giờ tình hình thế nào?”

“Có ba quán bar bị đập, còn có hai quán bi-a nữa. Bị thương mười mấy anh em. Những tên khốn nạn này ra tay thật ác độc!”

Anh Cẩu tức giận.

Những tên khốn nạn đó tới quá đột ngột, hơn nữa còn đồng thời ra tay, anh Cẩu nhận được tin tức cũng không kịp chạy tới.

Không chỉ anh ta, lúc này một đám sói ác kia đều đang tức giận. Không ngờ có người đến gây sự trên địa bàn của bọn họ.

Giang Ninh nói muốn biến Đông Hải thành một thành phố an toàn, đây là mặt tiền của bọn họ, ngay cả chơi còn chơi không tận hứng, đây là đánh vào mặt đấy.

“Đây chỉ là thăm dò sơ bộ thôi.”

Giang Ninh nói: “Chỉ sợ người tới đây cũng chỉ là một vài nhân vật nhỏ thôi.”

Anh nói tiếp: “Tiếp tục mở quán. Tất cả các người chia nhau ra, mỗi nơi để lại hai người, phát hiện có kẻ tới gây sự thì giữ gã lại.”

“Đại ca, không cần phiền toái như vậy đâu. Bọn em có thể tìm được chúng, sau đó..”

“Chúng không ở Đông Hải”

Anh Cẩu ngẩn người, những người này không ở Đông Hải à?

“Chúng nhất định là ra tay xong liền rời khỏi Đông Hải, nhưng chắc chắn sẽ ở gần Đông Hải, cách hai ngày sẽ tới một lần. Mục đích của chúng là phá hỏng chuyện kinh doanh ở đây, quấy rầy trật tự ở đây, cậu đã hiểu chưa?”

Anh Cẩu khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu.

Anh ta cũng không thông minh như Hoàng Ngọc Minh, Giang Ninh vừa nói liên hiểu ngay được.

Giang Ninh quàng lấy cổ của anh Cẩu, hạ giọng nói: “Biết đóng cửa đánh chó không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.