Chương trước
Chương sau
Không Khí có phần yên tĩnh.

Quá mức yên tĩnh.

Giây trước Chương Trình còn đang kêu la, muốn giữ mạng của Giang Ninh ở đây, nhưng lúc này giống như con vịt bị đông cứng, mở miệng nhưng không nói ra được câu nào.

Lâm Võ và Cao Phi đều ngồi trên ghế nằm, cảm thấy tai của bản thân đang ong ong kêu lên, không nghe được.

cái gì:cả,chỉ không ngừng Vang lại câu nói đó của quản ‘gla Triệu. Ñ k “Cậu Giang, cậu đến rồi”

Tất cả người trong phòng đều ngây ra, có người phản ứng cực nhanh, hoảng đến mức sắc mặt trắng bệch!

Đó là quản gia Triệu đó!

Quản gia Triệu là thuộc hạ của ông Phó – vua của thế giới ngầm tỉnh thành!

Dù cho là mấy lão đại như Chương Trình, nhìn thấy quản gia Triệu cũng phải cung kính chào hỏi, nhưng bây giờ thì sao?

Quán gia Triệu chäp tay cung kính chào hói Giang Ninh!

“Xin chào”

Câu trả lời của Giang Ninh lại rất đơn giản, nhẹ gật đầu, hiển nhiên hắn không quen quản gia Triệu.

“Tại hạ họ Triệu, là quản gia của hội sở, anh Tàn Kiếm căn dặn tôi, cậu Giang đến tỉnh thành thì mời cậu qua uống trà”

Quản gia Triệu có thể coi là tự báo lai lịch rồi, nhưng giới thiệu này càng khiến Chương Trình cảm thấy tim của mình như nhảy ra khỏi cổ họng!

Tàn Kiếm!

Đó là sát thần có thể giết cả thế giới ngầm tỉnh Thiên Hải đến không thể ngẩng đầu?

Hắn mời Giang Ninh đến tỉnh thành uống trà!

Mẹ kiếp đáng sợ quá rồi đấy!

“Ừ, hôm nay đến tỉnh thành, quả thật bị trà của ông ấy nói hấp dẫn”

Giang Ninh gật đầu, “Chỉ là tính đến tỉnh thành rồi, nhất định phải đến thăm bạn cũ trước. Quản gia Triệu lại đến nhanh quá”

Quản gia Triệu cười, câu này không dễ tiếp lời.

Tất nhiên là tai mắt của ông trải khắp thế giới ngầm của.

tỉnh thành rồi, bên cạnh mấy lão đại Chương Trình cũng có người của ông, có thể nắm bắt chính xác tất cả hành động của họ.

Ông quay đầu nhìn Chương Trình: “Không ngờ, cậu và cậu Giang còn là bạn cũ?”

Quản gia Triệu đương nhiên là biết, tay chân của Chương Trình bị ai đánh gãy, biết rõ còn hỏi mà thôi.

“Ha ha, đúng đúng, là bạn cũ”

Chương Trình cảm thấy giọng mình hơi run lên “Nhiều người vây quanh đây làm gì thế?”

Quản gia Triệu nhìn quanh một vòng rồi hỏi một câu.

“A, cái này…”

Chương Trình sợ hết hồn, Giang Ninh rõ ràng là khách quý của ông Phó, mình còn muốn vây đánh Giang Ninh, giữ mạng hắn lại? Thế có khác gì tìm chết không chứ.

“Tôi chào đón bạn cũ đến thăm đấy chứ!”

Chương Trình lập tức nháy Cao Phi liền nói: “Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!”

Năm sáu mươi người đang bao vây lập tức phản ứng lại, đồng thanh nói theo: “Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!”

Nụ cười trên mặt có thể nói là tươi như hoa, đầy nhiệt tình, dùng sức vỗ tay, chỉ sợ quản gia Triệu nhìn không hài lòng.

Tiếng vỗ tay như sấm, khách khí đến mức khiến anh Cẩu phải cố nhịn cười, duy trì bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng của bản thân, mà Tô Vân đứng ở một bên lại có chút nhịn không được.

Dù sao cô cũng còn nhỏ, không có quá nhiều tâm cơ, rõ ràng vừa nấy những người này còn hung dữ, phần lớn là có ý muốn động thủ, bây giờ đột nhiên trở nên khách khí như vậy?

“Anh rể, họ không đánh chúng ta nữa à?”

Tô Vân hỏi nhỏ, vẫn còn hơi căng thẳng.

Giang Ninh lắc đầu: “Không biết, em hỏi hắn xem”

Tô Vân thật sự nhìn sang Chương Trình: “Ông, ông có muốn đánh chúng tôi nữa không?”

Chương Trình chỉ muốn vả cho mình một cái, lắc đầu quầy quậy: “Tôi chỉ đùa với mọi người thôi, bạn cũ đến tôi hoan nghênh còn không kịp, sao có thể động thủ?

Thế thì mất lịch sự quá!”

Hắn nhớ rồi, cô gái này gọi Giang Ninh là anh rể.

Trong quyển sổ những người không thể chọc vào lại có thêm một người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.