Chương trước
Chương sau
Lâm Văn cười: “Được rồi, bà đừng lo lắng nữa. Tôi sẽ tìm lúc nào đó, nói chuyện đàng hoàng với Giang Ninh”

Tô Mai khẽ gật đầu.

Bà cũng không biết bây giờ mình có tâm trạng gì nữa.

Giang Ninh là đứa trẻ tốt tới mức nào. Cho dù hắn không phải là con rể của bà, bà cũng muốn nhận làm con nuôi.

Nhưng vừa nghĩ tới Giang Ninh xuất sắc như vậy, bà lại lo lắng con gái bảo bối sẽ bị tổn thương.

Người làm mẹ… đúng là khó.

Ăn sáng xong, Giang Ninh lại lái xe đưa Lâm Vũ Chân tới công ty.

“Hình như mẹ đã biết rồi.”

Lâm Vũ Chân nhìn ra ngoài cửa xe, khẽ nói.

“Biết cái gì?”

“Biết hai chúng ta… ngủ chung với nhau.”

Mặt cô hơi đỏ lên.

Cái ngủ này thật ra chỉ là ngủ cùng một chỗ, cũng không có làm gì, nhưng sao cô nói ra khỏi miệng lại có chút kỳ lạ chứ.

“Sao vậy? Mẹ muốn bế cháu ngoại à?”

Giang Ninh quay đầu: “Cái này thì không thể nóng vội được đâu, phải thuận theo tự nhiên, phải tính ngày:’ “Giang Ninh!”

Lâm Vũ Chân gắt một câu, cắn môi nói: “Anh đừng nói nhảm nữa!”

“Anh… bây giờ anh vẫn không thể động vào em được!”

Giang Ninh cố làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy phải tới lúc nào thì có thể chứ?”

Lâm Vũ Chân không nói.

Vậy lúc nào thì có thể?

Cô hình như đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mấy ngày nay, cho dù hai người ngủ chung với nhau nhưng Giang Ninh cũng không hề có hành động gì vượt quá giới hạn.

Có câu nói là người đàn ông vượt quá giới hạn là cầm thú, vậy Giang Ninh có phải không bằng cầm thú hay không?

“Vũ Chân”

‘pạ?”

“Anh muốn có được em”

Giang Ninh nói vô cùng nghiêm túc.

Lâm Vũ Chân lập tức đỏ mặt. Cô cảm giác mặt mình đang nóng lên, cũng không dám nhìn Giang Ninh nữa, càng không thể tin được, tên khốn kiếp này tự nhiên nói thẳng ra như vậy.

“Anh… sao anh có thể nói trực tiếp như vậy chứ!”

“Ồ, vậy anh uyển chuyển một chút nhé”

Giang Ninh vẫn nghiêm trang: “Vũ Chân, anh có thể lấy được em không?”

Lâm Vũ Chân không nói mà giậm chân và quay đầu sang chỗ khác, làm cho Giang Ninh chỉ nhìn ra được một bên mặt của cô.

Gò má cũng đẹp quá.

Giang Ninh thầm buồn cười. Vợ mình đơn thuần đáng yêu làm cho hắn rất thích.

Mới thả thính cô vài vài câu mà mặt cũng đỏ tới tận cổ rồi.

Hắn thấy hàng lông mi thật dài của Lâm Vũ Chân rung lên, hình như đang đấu tranh tâm lý gì đó rất kịch liệt.

Cô nhóc này có cần đáng yêu như vậy không hả?

Dọc đường đi, hai người không nói chuyện nữa. Khi đến công ty, Lâm Vũ Chân lại xuống xe.

“Chờ em chuẩn bị xong, em sẽ nói cho anh biết.”

Lâm Vũ Chân nói xong liền đi vào thang máy.

Giang Ninh thoáng ngẩn người ra rồi không khỏi bật cười. Dọc đường đi, không ngờ Lâm Vũ Chân lại thật sự suy nghĩ về vấn đề này à?

Hắn đột nhiên thấy có chút mong đợi.

Mà lúc đó, người đại diện mới… đã tới tỉnh Thiên Hải!

Người tới có dáng vẻ bình thường, đứng trong đám đông.

cũng sẽ không có ai chú ý tới. Hắn ta lại chỉ có một người, đơn thương độc mã đến đây, đi thẳng vào hội sở mặt nạ.

Ông Phó tất nhiên biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng cách tới như vậy vẫn ngoài dự đoán của ông 1a.

“Gia chủ cũng không tức giận, chỉ là… hơi thất vọng.”

Một người đàn ông trung tuổi ngồi đối diện với ông Phó, dáng người hắn ta không tính là cao lớn nhưng lại hết sức vạm vỡ.

Hắn ta bình tĩnh uống trà, không phát hiện ra tung tích Tàn Kiếm thì coi thường lại hoàn toàn không kiêng ky nữa.

“Nhiều năm như vậy, ông không có công lao cũng có vất vả, cho nên gia chủ nói, ông ấy có thể không so đo tính toán với ông, ông có thể an tâm lui ra…”

“Ông ấy không tính toán với tôi, nhưng tôi muốn tính †oán với ông ấy!”

Nhưng… không đợi hắn ta nói cho hết lời, ông Phó đã cười lạnh một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.