Chương trước
Chương sau
Giang Ninh không quan tâm, bây giờ nhà họ Dương nhắm vào anh, muốn ám sát anh.

Chuyện đó thì vui rồi, đã một thời gian hán không hoạt động gân cốt rồi, phải làm nóng cơ thể thôi.

Hệ thống phòng thủ của Đông Hải tăng cấp, bất kỳ.

người lạ mặt tiến vào Đông Hải đều bị chú ý, muốn làm chuyện xấu ở Đông Hải không dễ như vậy.

Đây được tính là một lần thử nghiệm, thử xem cấm địa Đông Hải bây giờ rốt cuộc được h là cấp độ nào, mà dùng bản thân làm mồi nhưng Giang Ninh không chút quan tâm.

Hắn tỏ ra rất thờ ơ.

Lâm Vũ Chân bận rộn ở công ty, Giang Ninh ngồi ở sofa phòng làm việc pha trà ăn vặt, rất nhàn nhã tự tại.

Hắn đã đồng ý với Lâm Vũ Chân, đợi cô xong việc sẽ dẫn cô đi suối nước nóng, Giang Ninh không thể đi đâu mà chỉ có thể ngồi đây đợi Lúc này.

Kiến Châu, trong biệt thự của Dương Tiêu.

Nghe được lời của Dương Hoàng, Dương Tiêu bất giác.

cười lạnh.

“Lão già này thật sự không cần mặt mũi”

Cô lạnh lùng nói, “Bây giờ ba còn muốn nghe lời ông ta sao? Ông ta không coi ba là con trai, chẳng qua chỉ coi ba là công cụ mà thôi.”

Dương Hoàng không nói chuyện, dù lời này nghe vào.

khiến người khác rất không thoải mái.

“Thứ già rồi không chết, d*c vọng khống chế nhà họ Dương cực mạnh, không cho bất kỳ ai nhúng tay vào, dù là Dương La Lâm cũng như vậy”

Dương Tiêu châm điếu thuốc, nhả khói thuốc, trang điểm khói nhìn vào càng thêm âm trầm.

“Chẳng qua đều là công cụ để ông ta khống chế nhà họ Dương mà thôi”

Thật mắc cười, Dương Đống này thật tưởng rằng bản thân sẽ không chết sao, ai có thể địch được thời gian.

Đợi ông ta chui xuống mộ rồi, còn có thể khống chế cái gì?

“Tiếp theo con muốn làm gì?”

Dương Hoàng hỏi thẳng.

Ông đã từ bỏ rồi.

Ông đã không còn chút tình cảm nào đối với Dương Đống nữa rồi.

Ông vì nhà họ Dương mà làm bao nhiêu năm, hy vọng lớn như vậy, quay đầu lại chẳng qua chỉ là công cụ để Dương Đống lợi dụng mà thôi.

Dương Đống không coi bản thân là con trai, bản thân tại sao phải coi ông ta là ba?

“Đương nhiên là lấy lại thứ thuộc về mình”

Dương Tiêu cười một tiếng, “Ba, sớm muốn nhà họ Dương cũng sẽ do chúng ta khống chế, không phải sao?”

“Đợi lão già này chết rồi, ba vẫn sẽ là gia chủ nhà họ Dương, con không có hứng thú với việc quản lý nhà họ Dương”

Dương Hoàng có chút kinh ngạc, không ngờ Dương Tiêu lại nói như vậy.

“Tự do quen rồi, vẫn là cuộc sống như vậy thoải mái, con chỉ thấy không đáng cho ba, cho nên con nhất định phải lấy được nhà họ Dương!”

“Được”

Dương Hoàng gật đầu, “Nhà họ Dương nên là của ba con chúng ta, đoạt nhà họ Dương về tay rồi, con chính là người thừa kế, ba già rồi, sống không được bao nhiêu năm nữa, nhưng chỉ cần ba còn sống, ba sẽ giúp con khiến nhà họ Dương phát triển càng lớn mạnh!”

Làm giúp ai không là làm, giúp con gái mình, ít nhất thì trong mắt đứa con gái này luôn có người ba là ông ta.

Rời khỏi chỗ của Dương Tiêu, Dương Hoàng trở về nhà họ Dương.

Có lời có thể nói rồi, với lại có thể nói rõ một chút.

Trong đại sảnh, Dương Đống ngồi ở vị trí đầu, mặt bình thản, giống như chết mất mười sáu cao thủ nhà nuôi đối với ông mà nói không phải chuyện lớn gì.

Nhìn thấy Dương Hoàng đi vào, ông ta chỉ hừ một tiếng.

Đã đến nước này rồi, ông ta cũng không cần giả bộ nữa.

“Đến chỗ đồ điên Dương Tiêu đó rồi?”

Nếu không phải Dương Tiêu, có lẽ nhà họ Dương sẽ không biến thành như vậy.

Dương La Lâm sẽ không chết, Dương Hoàng cũng sẽ không biết được sự thật.

“Con bé không phải bà điên, con bé là người thừa kế tương lai của nhà họ Dương”

Dương Hoàng nói thẳng.

“Hừ, người thừa kế? Không có sự đồng ý của tao thì cả đời nó cũng không thểi”

“Nhưng con bé còn có mấy chục năm có thể sống, ông thì sao?”

Dương Hoàng không chút nhường nhịn.

Câu này khiến sắc mặt Dương Đống sa sầm.

Ông ta còn lại bao nhiêu thời gian không ai biết, nhưng nhất định không bằng Dương Tiêu rồi, thậm chí còn sống không lâu bằng Dương Hoàng.

Nhưng vậy thì sao?

Chỉ cần ông ta muốn, nhà họ Dương này sẽ đến tay của ai, vẫn phải do ông ta có thể quyết định!

“Tôi biết ông muốn báo thù cho Dương La Lâm, chỉ cần ông đồng ý giao nhà họ Dương cho Dương Tiêu, mối thù này Dương Tiêu sẽ báo giúp ông”

Dương Hoàng nói.

Ông nhìn Dương Đống, trên mặt lóe lên tia cười lạnh.

Bây giờ mười sáu cao thủ đó của nhà họ Dương đã mất tích, có thể nói dưới trướng của Dương Đống đã không còn người để dùng.

Ông ta còn có thể kiên trì đến lúc nào?

Vừa không báo được thù lại không có lực khống chế của trước đây, theo năm tháng ngày càng già đi, nhà họ Dương này sớm muộn gì cũng rơi vào tay của hai ba con họ.

“Tôi niệm tình cũ cho ông một cơ hội, hy vọng ông có thể trân trọng”

Dương Đống nghe rồi lập tức nhịn không được cười lớn.

Giống như nhìn một tên ngốc mà nhìn Dương Hoàng, lắc.

đầu liên tục.

Đột nhiên ông cười lạnh, sắc mặt đầy xấu xa càng mang theo sự châm biếm!

“Cơ hội? Không cần!”

Dương Đống nói, “Tao còn chưa chết! Nhà họ Dương này không đến lượt chúng mày khua môi múa mép đâu!”

“Hơn nữa mày đã không còn là gia chủ nhà họ Dương nữa rồi, đến người thừa kế tương lai cũng không liên quan đến hai ba con mày”

Sắc mặt của Dương Hoàng thay đổi.

Ông quay đầu nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đi ra, mỉm cười gật đầu với ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.