Chương trước
Chương sau
“Tôi có lòng tin vào Đông Hải”

Giang Ninh nói, “Nếu cả tổ chức sát thủ cũng không thể vào Đông Hải, vậy cái tên cấm địa này hoàn toàn vững chắc rồi!”

Có như vậy Đông Hải mới có thể thật sự phòng thủ kiên cố trở thành cấm địa an toàn.

Dù sau này có kẻ địch mạnh đến tập kích, hắn cũng không dám trực m loạn ở Đông Hải; ở đây có tên cấm địa, vậy thì cũng đủ sức uy hiếp!

Hơn nữa bây giờ là người khác tốn tiền để giúp hán thử.

nghiệm khả năng phòng thủ và mạng tình báo của cấm địa Đông Hải, đương nhiên Giang Ninh đồng ý cả hai tay rồi.

“Vâng!”

Hoàng Ngọc Minh trước giờ không nghi ngờ mệnh lệnh của Giang Ninh, anh ta chỉ chấp hành.

Anh ta càng rõ hơn, đây là lần đầu tiên bản thân đối mặt với đối thủ như tổ chức sát thủ, có thể tiếp tục phòng ngự hoàn mỹ, đối với anh ta mà nói cũng là một lần tiến bộ cực lớn.

Có Giang Ninh ở sau lưng, sức mạnh của Hoàng Ngọc.

Minh cũng đủ dùng rồi.

“Được rồi, chuyện này cậu toàn quyền phụ trách, tôi sẽ canh chừng, yên tâm”

“Em hiểu rt Hoàng Ngọc Minh cung kính gật đầu.

Giang Ninh quay người rời đi, vào phòng bao của Lâm Vũ Chân, cuối cùng có thể bảo dưỡng cùng vợ dễ thương rồi.

Mà bên đây, Hoàng Ngọc Minh nhìn nữ sát thủ bị đánh ngất một cái.

“Mang đến mật thất!”

Rất nhanh.

Trong mật thất.

“Soạt!”

Một chậu nước lớn đột nhiên tát lên mặt nữ sát thủ, cô †a lập tức giật mình tỉnh lại, ánh mắt vô thức trở nên cảnh giác.

Cố gắng chống cự một hồi mới phát hiện tay chân của mình đã bị trói, không thể thoát được.

“Muốn tự sát?”

Hoàng Ngọc Minh cười lạnh một tiếng, “Thuốc độc dưới răng cô, tôi đã lấy ra rồi, tôi không để cô chết thì cô không thể chết!”

Mắt nữ sát thủ co rút, sắc mặt lại không thay đổi.

Cô ta nhìn Hoàng Ngọc Minh một cái: “Nếu anh dám giết tôi, người của tổ chức sát thủ sẽ đến đây không ngừng để giết sạch đám các anh!”

Tổ chức sát thủ luôn mạnh mẽ và ngang ngược như vậy!

“Ha ha, hoan nghênh!”

Hoàng Ngọc Minh càng không khách khí.

Cái tên cấm địa Đông Hải chính là cần phải đạp lên thi thể của mấy sát thủ của tổ chức sát thủ để tạo dựng.

“Nói đi, người còn lại ở đâu!”

Sắc mặt nữ sát thủ thay đổi, không ngờ người đàn ông trước mặt lại biết vẫn còn một người khác.

“Sát thủ âm dương, một người ngoài sáng, một người trong tối, nếu cô thất bại rồi vậy người còn lại nhất định sẽ lựa chọn cơ hội tốt hơn để đánh bất ngờ?”

Nữ sát thủ hừ lạnh một tiếng không đáp.

Cô ta sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

“Không nói đúng không?”

Hoàng Ngọc Minh gật đầu, “Yên tâm, thứ tôi có là phương pháp, xương cô cứng thì tôi sẽ đập nát từng khúc xương của cô, cho đến khi cô mở miệng thì thôi!”

Lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, Hoàng Ngọc Minh có rất nhiều thủ đoạn.

Giang Ninh kêu anh ta phải học cách dùng đức để khiến người khác phục, anh ta đương nhiên sẽ nghe theo, nhưng chuyện liên quan đến uy danh của cấm địa Đông Hải, chuyện liên quan đến an toàn của cả nhà Lâm Vũ Chân, chuyện liên quan đến trách nhiệm của anh và mấy anh em!

Dùng đức để khiến người khác phục?

Bắt đầu từ lần sau đi.

Hiệu quả cách âm của mật thất không tệ, tiếng kêu thảm thiết không truyền ra thế giới bên ngoài.

Chưa tới nửa tiếng, nữ sát thủ đã chịu không nổi.

Cô ta thở hổn hển, âm thanh yếu ớt: “Giết tôi… đi, giết…

tôi đi…”

“Đáp án sai rồi, tiếp tục nào”

Mặt Hoàng Ngọc Minh không chút biểu cảm, giống như: mặt phật lạnh lùng vậy.

Rất nhanh, mấy thuộc hạ ra tay lần nữa, ẩn hiện có chút âm thanh truyền ra ngoài mật thất, thê lương mà bi thảm…

Một bên khác, Giang Ninh cùng với Lâm Vũ Chân đang xông hơi và chăm sóc da.

Nhìn làn da mịn màng của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh có xúc động muốn hôn một cái.

“Vợ ơi, trên mặt em hình như có gì đó kìa”

Giang Ninh mặt không đỏ tim không đập nhanh tiến lại gần…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.