Chương trước
Chương sau
“Cậu Tôn, chuyện này không trách tôi được”

Qủa Tam cần răng nói: “Tôi đến vịnh Thanh Sa lấy cảnh, tìm được một vị trí tốt, tuyệt đối có thể chụp ra hiệu quả tốt nhất, nhưng lại bị người ta cướp mất vị trí đó!”

Nếu Hoàng Phương ở đây, nhất định sẽ tát cho Qủa Tam một cái. Đúng là chưa từng thấy qua người nào đổi trắng thay đen như gã.

Rõ ràng là chúng tới cướp của nị lác, đến đây I thành bị người khắc cướp, còn bi hổ hay không hả.

“Bị người ta cướp mất à?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã dựng xong phòng chụp ảnh, máy móc cũng đã bày xong, bối cảnh cũng chuẩn bị xong, ngay cả người mẫu cũng hóa trang, thay quần áo xong, chỉ chờ bát đầu quay. Kết quả lại có một đám người tới, vừa đến đã không nói lời nào, đánh mấy người chúng tôi”

‘Vẻ mặt Qủa Tam oán giận, còn ấm ức nói: “Chúng tôi không phải là đối thủ, ngay cả máy móc cũng không bảo vệ được. Cậu nhìn chân của tôi đi, là bị đánh gãy đấy!”

“Tôi nói tôi là làm việc cho cậu Tôn, nhưng bọn họ… vẫn xuống tay độc ác!”

“Buồn cười!”

Tôn Lăng càng tức giận hơn: “Ở Kiến Châu, ai dám không nể mặt nhà họ Tôn tôi như vậy chứ?”

Nếu nhà họ Dương không bị diệt, Dương Tiêu còn, Tôn Lăng sẽ không dám nói những lời đó.

Ai cũng biết nhà họ Dương đáng sợ tới mức nào, càng không cần phải nói tới người phụ nữ điên Dương Tiêu này. Trước đây vì nghe nói Dương Tiêu coi trọng mình, Tôn Lăng đã phải tới nơi khác né tránh mất mấy tháng mới dám quay về.

Nhưng bây giờ, nhà họ Dương không còn, Dương Tiêu và Ngũ Hổ Kiến Châu cũng không còn nữa. Vậy nhà họ Tôn anh ta chính là gia tộc lớn hàng đầu ở Kiến Châu!

Cho dù là trước đây cũng không ai dám không để ý tới nhà họ Tôn bọn họ, hôm nay thì hay rồi, trái lại có người cưỡi lên trên cổ nhà họ Tôn anh ta, thật sự tưởng người của Tôn Lăng thì dễ bắt nạt sao?

“Rốt cuộc là ai?”

Tôn Lăng quát.

Dự án này liên quan đến chuyện sát hạch của gia tộc.

anh ta, vì thông qua sát hạch và lấy được vị trí gia chủ, anh ta đã bất chấp mọi thủ đoạn, hai năm qua để có thể chiếm được tỉ lệ 40% thị trường, anh ta cũng làm không ít chuyện ném đá giấu tay rồi.

“Không biết, chỉ thấy có tấm bảng, trên đó viết Lâm thị…”

Qủa Tam nhớ lại: “Tôi nhớ trên thẻ nhân viên của thằng nhóc kia hình như viết chính là Lâm thị.”

“Lâm thị?”

Con ngươi của Tôn Lăng co lại: “Là Lâm thị của tỉnh Thiên Hải kia àI”

“Chính là bọn họI”

Vẻ mặt Tôn Lăng lập tức trầm xuống.

Phải nói đối thủ bây giờ khiến anh ta không yên lòng.

nhất chính là Lâm thị, từ tỉnh Thiên Hải thu xếp tới đây, trong khoảng thời gian ngắn đã có danh tiếng vang dội ở khu đông nam.

Thậm chí, anh ta nghe nói trước đó nhà họ Dương còn muốn hợp tác với Lâm thị này, nếu không phải nhà họ Dương bị phá hủy trong đêm, sợ rằng bây giờ Lâm thị này sẽ càng thêm kiêu căng, phách lối hơn!

Anh ta làm sao biết được, người phá hủy nhà họ Dương và Ngũ Hổ Kiến Châu chính là Giang Ninh!

Người tới ở rể tại nhà họ Lâm!

“Ha ha, không có nhà họ Dương làm chỗ dựa cho các người, các người còn muốn gây sóng gió ở khu đông nam à?”

Tôn Lăng không khỏi cười lạnh: “Tôi vốn định đối phó với các người, bây giờ xem ra các người thật sự không biết lợi hại, vội đi tìm chết như vậy.”

“Cậu Tôn!”

Qủa Tam đột nhiên kêu lên một tiếng, gã chỉ vào mấy người ở cửa thang máy, trên mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Chính là bọn họ! Chính là mấy người kial”

“Chính là người đàn ông đi đầu đã đánh tôi! Tôi tuyệt đối không nhìn nhầm được!”

Tôn Lăng quay đầu nhìn lại, thấy đám người Giang Ninh đi ra khỏi cửa thang máy và bước về phía đại sảnh của khách sạn.

Anh ta híp mắt, con ngươi hơi co lại đầy xem thường và lạnh lùng.

Bất kỳ người nào dám cản đường anh ta đều phải trả giá đất!

“Chính là bọn chúng sao? Vậy cũng nên qua chào hỏi mới được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.