Chương trước
Chương sau
Diệp Khinh Vũ dám ở trước mặt mọi người dùng sản phẩm mới, lẽ nào gương mặt này còn không quan trọng bằng gương mặt của người bình thường?

Không thể nào đâu nhỉ!

Có vấn đềt Chắc chắn có vấn đề!

“Cô: cô Tiguy biện!”.

Một người đàn ông trong đó mặt đỏ lên, rõ ràng là không biết nên phản bác thế nào.

“Tôi không giải thích gì mà”

Diệp Khinh Vũ cười nói.

“Cô…”

Người đàn ông đó càng thẹn: “Tôi, tôi không nói chuyện với mấy người! Tôi đi tố cáo, tố cáo mấy người!”

Ông ta liếc mắt, ra ý bảo đồng bọn rời đi, nhưng Giang Ninh đã tiến lên cản trước mặt ông ta.

“Đến cũng đến rồi, chuyện còn chưa được giải quyết, sao đi được chứ”

Giang Ninh thản nhiên nói: “Đến đây vu cáo hãm hại xong rồi, giờ nói đi là đi được chắc? Ông cho rằng dễ dàng vậy saol”

“Tôi, tôi không vu cáo!”

Người đàn ông quýnh lên cãi lại.

“Tôi thấy rõ ràng là hãm hại! Ông ta chột dạ rồi, ánh mắt cứ trốn tránh mãi!”

“Xem đi, tôi nói rồi mà, những người này đến để gây rối, sao người khác dùng thì không sao, bọn họ dùng liền bị huỷ dung?”

“Lại còn là hai người đàn ông, bạn trai tôi yêu tôi đến vậy, tôi cũng không bảo anh ấy đến mua hộ tôi, bọn họ chác.

chắn có vấn đề!”

“Tôi nhớ bọn họ, người hôm qua chen hàng lên mua chính là họ, hại tôi không mua được, những người này cố ý mua xong đến gây sự!”

Trong thời gian ngắn ngủi, đám người bát đầu bàn tán sôi nổi, mỗi người một câu, chẳng mấy mà mọi chuyện đã rõ ràng.

Đây là vu cáo hãm hại!

Sắc mặt hai người đàn ông thay đổi, mặc kệ người khác nhấc chân định chạy, nhưng đã bị người ta vây lại.

Lợi dụng và bỡn cợt bọn họ giống như kẻ ngốc, còn cho rằng bọn họ dễ bị chơi như vậy sao.

“A… al”

Không lâu sau có tiếng hét thảm thiết vang lên, mấy người không biết là bị đấm mấy cái, mới chật vật xông từ trong đám đông ra, ngoặt vào một lối rẽ chạy mất †ăm mất tích.

“Chạy! Chạy maul”

“Bị lộ rồi, nhanh báo cho Quả Taml”

Mấy người đang chạy bỗng dừng lại, nhìn mấy người đang đứng trước mặt sợ đến run lẩy bẩy.

Hoàng Ngọc Minh đứng đó, đằng sau là đám Anh Cẩu, vẻ mặt bình tĩnh tựa như sát thần.

“Mang đi, hỏi rõ xem người đứng sau giở trò quỷ là ai”

Hoàng Ngọc Minh nói.

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa hàng.

Diệp Khinh Vũ vẫy tay, biểu thị mọi người yên lặng.

“Mọi người, sản phẩm mới này tuyệt đối không có vấn đề, tôi đã dùng thử rồi, nếu có vấn đề, Diệp Khinh Vũ tôi nguyện ý chịu trách nhiệm”

Cô nói to: “Một người phụ nữ coi trọng nhất là gương mặt mình, Tập đoàn Lâm thị lại càng quan tâm đ ến sức khoẻ và sự an toàn của mỗi người tiêu dùng, tuyệt sẽ không bán rẻ lương tâm để kiếm lợi nhuận, mong mọi người hãy tin tưởng họ, cũng tin tưởng tôi!”

Diệp Khinh Vũ nói như vậy rồi, những người có mặt ở đó ai còn nghi ngờ được nữa?

Cô đã dùng chính danh tiếng của mình để đảm bảo cho.

sản phẩm mới này, nào có một người nghệ sĩ nào làm được như vậy?

Nếu như không phải chất lượng không có vấn đề, cho dù tập đoàn Lâm thị có cho Diệp Khinh Vũ bao nhiêu tiền đi chăng nữa, cô cũng tuyệt không dám lấy thanh danh mình ra mạo hiểm!

Diệp Khinh Vũ đích thân sử dụng, chân thực và có sức thuyết phục hơn so với bất cứ một quảng cáo nào.

“Chúng tôi tin cô! Chúng tôi cũng tin Lâm thị!”

“Tin tưởng nữ thần! Tin tưởng sản phẩm của Lâm thị!”

“Ủng hộ nữ thần, ủng hộ Lâm thị!”

Âm thanh vang dội như sóng trào, mấy phút trước còn suýt nữa thì tạo thành hậu quả không thể vấn hồi, nhưng giờ đây đã được hóa giải một cách đầy hoàn mỹ!

Hơn nữa, còn có thể mượn đó mà Lâm thị có thể nhận được càng nhiều sự tin tưởng và ủng hột!

Trong một chiếc xe cách đó đằng xa, mát Lâm Vũ Chân đỏ hoe, hận không thể xông ra ôm chặt Diệp Khinh Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.