Chương trước
Chương sau
“Thù này không báo, thề không làm người!”

La Vĩnh Kiền lạnh lùng nói.

“Nhà họ Thiết với nhà họ Tống đã kinh doanh ở Thịnh Hải bao nhiêu năm nay, hỗ trợ nhà họ Tô và nhà họ Tả, vốn đã có thể thu lợi nhuận, nhưng người Đông Hải đã chen vào cản trở, phá hoại chuyện lớn của hai nhài”

Tống Cương hô to: “Em hai tôi, Tống Thành cũng chết ở Thịnh Hải!” A = “Món nợ máu này; nhà họ Tống cũng nhất định phải báo!”

Gia chủ nhà họ Thiết híp mắt lại, nhìn Tống Cương nói “Thân là gia chủ tương lai nhà họ Tống, sự quyết đoán của Tống Cương khiến tôi thật khâm phục, nhà họ Thiết nguyện ý hợp tác, một lần nữa đoạt lại Thịnh Hải!”

Vốn ông ta cũng không muốn tự mình xông pha, nhưng biết được Tống Cương muốn thượng vị, tự đến coi như là cho anh ta mặt mũi, đồng thời, ông ta là bề trên, lúc.

tranh đoạt lợi ích, đương nhiên là nói sẽ có uy hơn một chút.

Cái vòng ở Phương Bắc này ấy, nên nể mặt thì phải nể, sông có lúc người có khúc, ai biết được đợi lúc Tống Cương trở thành gia chủ nhà họ Tống thì sẽ thế nào.

Lưu lại cho mình một con đường lui, cho dù giờ không.

có tác dụng, sau thì không chắc đâu.

Thấy nhà họ Thiết cũng lên tiếng, Tống Cương gật đầu, ánh mắt rơi xuống người cuối cùng, gia chủ nhà họ Tề.

“Người Đông Hải tính tình tàn bạo, ra tay ác độc, hại người thân ở Kiến Châu của tôi nhà tan người mất, không còn người kế tục nữa, bọn họ không thể báo thù, nhưng tôi nhất định phải báo thù thay cho họi”

Gia chủ nhà họ Tề nói: “Nhà họ Tề tôi nguyện ý cùng mấy vị đi giết nghịch đồ Đông Hải!”

Lúc này, bốn đại gia tộc liên minh, không có chút trở ngại nào.

Ai cũng có mưu đồ của riêng mình, nhưng mục tiêu chỉ có một.

Giống như một câu nói mà Tống Cương vẫn luôn treo trên miệng, không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích là Vĩnh cửu.

Có lợi ích làm tiền đề, ai cũng là bạn, thậm chí có thể là đồng minh.

“Được!”

Tống Cương nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta cứ †hảng thắn với nhau, nhà họ Tống có thể đưa ra ba cao thủ, trong đó có một vị có thực lực cấp bậc tông sư!”

Có thể coi là đưa ra hết vốn hết gốc rồi.

Cao thủ cấp bậc tông sư, đại gia tộc Phương Bắc có cao †hủ cấp bậc tông sư toạ trấn có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

“Nhà họ Thiết, có ba người, giống với nhà họ Tống”

Gia chủ nhà họ Thiết thản nhiên nói.

Ở phương diện xuất lực, ông ta không thể thua nhà họ Tống, nếu không lúc chia lợi ích có lẽ sẽ không chiếm được lời.

“Nhà họ La..”

Vừa nói đến cao thủ cấp bậc tông sư, La Vĩnh Kiên đã giận điên lên, vốn nhà họ La có Diệp Tâm Hoả, có thể khiến cho nhà họ La bước lên một cấp bậc cao hơn ở Phương Bắc, nhưng không ngờ, sau khi đi Đông Hải một chuyến thì chết rồi.

Nghĩ đến đây, La Vĩnh Kiền bỗng thấy có một nỗi sợ hãi không tên đang trào lên.

Đông Hải!

Diệp Tâm Hoả chết ở Đông Hải!

Ngay cả cao thủ cấp bậc tông sư như Diệp Tâm Hoả cũng chết ở Đông Hải, xem ra Đông Hải không phải là nơi tốt lành gì.

Ông ta bỗng hơi do dự.

Hiện giờ nhà họ La không thể tổn thất thêm được nữa, nếu như chịu thêm bất cứ đả kích nào, chỉ e sẽ bị gạch †ên ra khỏi những đại gia tộc Phương Bắ!

c “La gia chủ?”

Thấy La Vĩnh Kiền do dự không nói tiếp, Tống Cương hỏi: “La gia chủ còn lo ngại gì sao?”

Anh ta hơi nhíu mày, hiển nhiên là đang bất mãn bởi sự do dự của La Vĩnh Kiền.

Gia chủ nhà họ Thiết cũng quay sang nhìn La Vĩnh Kiền.

Người của hai đại gia tộc hạng hai đều đã lấy ra con bài của mình, hiện giờ chỉ xem nhà họ La và nhà họ Tề nữa, bọn họ là gia tộc hạng ba, đương nhiên không thể so bì được với hai nhà kia, nhưng thái độ và sự thành ý không thể kém.

“Nhà họ La có ba cao thủ, trong đó có một người thực.

lực vừa mới đạt được cấp bậc tông sư!”

La Vĩnh Kiền lên tiếng.

Nghe vậy, mát Tống Cương sáng lên.

Anh ta biết Diệp Tâm Hoả chết rồi, nhà họ La vẫn còn cao thủ cấp bậc tông sư?

“Người này là người trong giang hồ, tập võ nhiều năm, thân thủ không tệ, ham vinh hoa phú quý, như vậy nhà họ La mới mời đến được”

Biết bọn họ hiếu kỳ, La Vĩnh Kiền lên tiếng giải thích.

Hiện giờ cao thủ cấp bậc tông sư nào có dễ mời đến thế, không có nhân tình, không cho đủ địa vị và sự tôn trọng thì rất khó.

Cao thủ đạt đến cấp bậc này, cho dù là gia tộc nào cũng sẽ đối đãi với họ như thượng khách.

“Nhà họ Tề giống với nhà họ La”

Gia chủ nhà họ Tề gật đầu nói: “Cao thủ cấp bậc tông sư mà tôi mời đến là người nước ngoài, nếu so sánh thì cũng không kém so với vị nhà họ La mời đến”

Địa vị hai gia tộc tương đương nhau, quân bài đưa ra đương nhiên cũng phải một chín một mười.

“Đượ!

c Tống Cương đứng lên: “Mười hai vị cao thủ, chẳng lẽ lại không thể san bằng Đông Hải hay sao? Hừ, tôi thật muốn xem xem, người Đông Hải rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì!”

“Lần này, bốn đại gia tộc chúng ta liên thủ, phải để cho những gia tộc khác mở mát ra mà xem, vùng đất cấm Đông Hải chẳng qua chỉ là hư danh, là một trò cười mà thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.